Thẩm Dương đến trước, ngồi ở một bàn hai người gần cửa sổ nhìn ra vườn cây, uể oải khuấy ống hút trong ly trà đá hoa quả màu đỏ hồng. Cây vạn niên thanh trang trí trên bàn mọc sum suê, leo lên tận những chấn song cao nhất.
Mã Khải Trạch chấp nhận đây là một thế giới đam mỹ, và thế giới đam mỹ thì luôn luôn thừa mứa trai đẹp. Đặc biệt là hai nhân vật chính. Như Tiết Đông Quan mang vẻ nam tính mạnh mẽ đúng hình mẫu công chính, Thẩm Dương có ngoại hình của một nhân vật thụ chính tiêu chuẩn. Mã Khải Trạch lười nghĩ, sẽ cóp lại y nguyên như kịch bản đã lải nhải độc thoại mấy đoạn dài lê thê diễn tả dung nhan của cậu, từ "dáng người mảnh mai thanh tú", "da trắng nõn như sữa", "khuôn mặt tai tái gầy yếu mà tuấn tú xinh đẹp, có phần phi giới tính" qua "mái tóc đen nhánh mượt mà mềm mại, ngoan ngoãn rủ xuống vành tai, khiến người ta nhìn không nhịn được muốn sờ một chút, xoa một chút" đến "đôi mắt đen láy to tròn sũng nước, vừa thơ ngây vừa đào hoa".
Ờm, Mã Khải Trạch sẽ thừa nhận, cái cảnh hiện tại đúng là có thể chụp đăng lên Instagram, được mấy chục mấy trăm ngàn lượt thả tim và một loạt bình luận khô lưỡi khát họng được.
"A, Trạch ca ca!" Nhận thấy sự hiện diện của hắn, mặt Thẩm Dương bừng sáng, hớn hở vẫy tay hắn lại gần.
"Tiểu Dương." Mã Khải Trạch mỉm cười chân ái. Có lẽ là định mệnh—tác giả, khụ—sắp đặt mà hắn nói chung cũng có yêu quý thanh niên này.
Nhưng trời đất chứng giám, hắn không muốn làm tình với cậu ta. Biết nhau từ lúc còn bé xíu, lớn lên cùng nhau, Thẩm Dương như em trai hắn, bảo muốn chịch cậu khác gì loạn luân.
Nếu bạn đọc câu chuyện này ngóng chờ những mô tả chi tiết cảnh tượng hai thằng đàn ông ân ái với nhau, dù là thật sự diễn ra hay chỉ đơn thuần là sản phẩm tưởng tượng của một bộ não đang bị điều khiển bởi nửa thân dưới, xin lỗi, bạn vào nhầm nhà rồi.
"Cậu đợi có lâu không?" hắn ngồi xuống, cởi cặp da đeo chéo bên người và quàng tạm dây đeo ra sau lưng ghế.
Thẩm Dương lắc đầu. "Em cũng chỉ vừa mới đến thôi. Em là người nên thấy có lỗi mới đúng. Làm trợ lý cá nhân cho Đông Quân hẳn bận bịu lắm."
Nếu thương anh, làm ơn đừng có dụ sếp anh đi khách sạn trong giờ hành chính, Mã Khải Trạch trong lòng cười khổ như thế.
Đừng hiểu lầm—việc Thẩm Dương quen Tiết Đông Quân tức họ gặp nhau thường xuyên hơn, và hắn mừng về việc này thật; chỉ là không mừng khi sếp hú hí với cậu mà dồn thêm một đống thứ cho hắn xử lý, cộng với việc hắn bắt đầu hình thành thói quen gõ cửa xong đợi một phút rồi mới vào phòng chủ tịch, còn cân nhắc có nên bỏ kính, hoặc khá hơn, nhắm tịt mắt lại.
"Trung khuyển pháo hôi công" cái nỗi gì nữa, chuyển thành "thánh mẫu" được rồi, bởi sự kiên nhẫn của hắn chắc đã lên tầm thánh mẫu thật. Kỹ thuật đeo mặt than "không nhìn thấy, không nghe thấy" cũng được nâng lên một tầm cao mới.
"Cậu chớ lo, anh đây làm cho Tiết tổng ngót cũng bốn năm, chơi với gã còn lâu hơn thế, cũng quen khổ rồi."
Tất nhiên, trợ lý cá nhân chưa đến năm năm mà lương tháng ba trăm ngàn như Mã Khải Trạch là trường hợp hiếm thấy, nhưng xét tất cả những cơn đau đầu, những màn thót tim và những trận tức tưởi khóc không ra nước mắt hắn buộc phải trải qua dưới trướng chủ tịch Tiết thị, ba trăm ngàn vẫn còn là ít.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Nỗi thống khổ của một pháo hôi công trọng sinh
Любовные романыTiêu đề tự giải thích. Disclaimer: Các sự kiện chính được xây dựng từ thế giới đầu tiên trong "Kịch bản không phải như vậy". Khi bạn trọng sinh thành pháo hôi công trong truyện đam mỹ nhưng kịch bản và nhân vật quá thối tai để bạn nhập tâm vào vai...
![[Đam mỹ] Nỗi thống khổ của một pháo hôi công trọng sinh](https://img.wattpad.com/cover/271133660-64-k964986.jpg)