6

393 47 1
                                        

Đối với Mã Khải Trạch, đây là lần đầu tiên hắn sang Đức. Đối với linh hồn đang cư ngụ trong cơ thể của Mã Khải Trạch và mang danh hắn bấy lâu nay, việc hạ cánh ở sân bay quốc tế Frankfurt là hồi hương sau một cuộc đời dài đằng đẵng bôn ba nơi đất khách quê người. Hắn đã cố giữ bình tĩnh, tuy nhiên sống mũi hắn vẫn hơi cay cay khi thấy sông Mainz lần nữa lúc bọn họ chuẩn bị hạ cánh, cho đến những thông báo chuyến bay đến và đi khi họ đợi lấy hành lý văng vẳng bên tai.

"Cậu hòa hợp với nước Đức một cách đáng sợ," Tiết Đông Quân nhận xét khi Mã Khải Trạch quay lại với hai cốc caffè americano cỡ venti từ quán Starbucks trong sân bay. Hiện giờ là bảy giờ sáng, và sau một chuyến bay kéo dài mười sáu tiếng, họ cần caffeine khẩn cấp.

Mã Khải Trạch, vẫn còn ngái ngủ và ê ẩm và trong trạng thái tiết kiệm năng lượng, chỉ ậm ừ, khum tay lại quanh thành cốc styrofoam, thổi nhẹ để chất lỏng bên trong chóng nguội. "Khi cậu muốn thuần thục một ngôn ngữ ở một mức độ cao siêu nhất định, cậu cũng tiếp thu khá nhiều văn hóa xoay quanh ngôn ngữ đó."

"Cũng hợp lý." Gã gật đầu. "Khả năng ngôn ngữ của cậu vẫn làm tôi kinh ngạc."

"Đấy là yêu cầu tối thiểu để là trợ lý cá nhân tốt cho một ông chủ tay to mặt lớn như cậu," hắn nói, xốc lại dây đeo túi xách trước khi nó trượt hoàn toàn khỏi vai. Cả Tiết Đông Quân lẫn đối tác làm ăn của họ đều mừng tới phát điên, bởi Mã Khải Trạch có thể nói tiếng Đức như tiếng mẹ đẻ tức giao dịch giữa hai bên có thể thực hiện bằng tiếng Đức, khiến mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Mã Khải Trạch không phiền tẹo nào; trái lại còn cực kỳ nhẹ nhõm. Sau một cuộc đời dài coi tiếng Trung là tiếng mẹ đẻ, hắn đã có chút lo sợ rằng hắn sẽ mất cảm giác với tiếng Đức, tuy nhiên cuộc trao đổi với nhân viên bán hàng ban nãy, dù không dài, đã đảm bảo rằng hắn không hề mất gốc. Cảm giác từng âm schr, öäü cuộn tròn rất đỗi thoải mái, tự nhiên và thân thương trên đầu lưỡi vẫn chưa hề biến mất.

Hắn chấp nhận nhân dạng Mã Khải Trạch từ lâu, cơ mà tất nhiên, vẫn có một phần nhỏ trong hắn vẫn hướng về con người trước đây. Hắn đoán níu kéo cái tôi thật sự của mình cũng là bản năng loài người.

Tiết Đông Quân đưa bàn tay rảnh qua giúp Mã Khải Trạch chỉnh lại khăn quàng, để nó không vướng vào dây đeo túi xách. "Thấy cậu nói chuyện khá lâu với người phục vụ. Hai người nói gì vậy?"

"À, mấy chuyện thường thấy thôi. Chào mừng tới nước Đức, chuyến bay có dài có mệt không, có muốn thêm đồ ngọt bên cạnh cà-phê không, rằng khả năng tiếng Đức của tôi như người bản xứ, vân vân."

Nụ cười của Tiết Đông Quân méo xẹo quái đản. "Người lạ mà sao nói nhiều vậy."

"Phục vụ khách hàng niềm nở cả thôi." Mã Khải Trạch nhấp một chút cà-phê để kiểm tra nhiệt độ, thấy không còn nóng đến mức làm bỏng lưỡi thì làm thêm một ngụm lớn hơn. "Âu mà đúng là cổ có hỏi về cậu."

Gã tròn mắt. "Về tôi?"

"Khen cậu đẹp trai phong độ, hỏi rằng cậu có người yêu chưa, và có phải tôi và cậu là người yêu đang đi du lịch với nhau hay không." Tiết Đông Quân suýt nữa đánh đổ cốc cà-phê nóng rực xuống người, và tới đây Mã Khải Trạch không kìm được, cười hì hì. "Lẽ tự nhiên thôi, đẹp trai lai láng là đi đâu cũng sẽ có người hỏi. Cậu đã nhìn kỹ bản thân mình trong gương chưa?"

[Đam mỹ] Nỗi thống khổ của một pháo hôi công trọng sinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ