Quản gia Han bị ốm rồi !!!!!!
Đây vốn là tin buồn cho cả Yu Gia, à không là cực kỳ buồn và rắc rối cho Yu Gia. Xưa nay việc lớn nhỏ trong nhà đều do một mình quản gia Han ra tay sắp xếp lo liệu. Người trên ông thì yên tâm giao việc, người dưới ông thì cứ thuận theo mà làm. Quản gia Han đã theo làm việc từ thời cậu Yu - tức cha Jimin hồi còn ở Seongnam. Đến khi cậu Yu thành ông chủ Yu rồi chủ tịch Yu và giờ có thêm cô Yu thì quản gia ở nhà này vẫn chỉ là ông Han. Chu đáo, nhiệt tình và đặc biệt là trung thành, quản gia Han chiếm được hầu như tình cảm của mọi người.
Sáng nay thức dậy, quản gia Han thấy trong người đột nhiên uể oải, cánh tay nhấc không nổi, đầu thì nặng như đeo chì. Ráng gượng dậy uống 2 viên thuốc nhưng cũng không kéo nổi cái sinh khí của thời thanh niên nữa, ông đành nhờ cậu Jong In - lái xe nhắn cho mọi người làm thay việc mỗi sáng của ông, tránh để phiền hà ảnh hưởng giờ đi làm của cô chủ và thiếu phu nhân. Sau đó, ông nằm bệt trong phòng, không nhúc nhích nổi. Tuổi già rồi. Những lúc bệnh thật như thế này, nằm một mình nơi đất khách, không tránh khỏi lòng có chút vướng bận và nhớ về quê hương Seongnam của ông. Mãi nằm mê man, bỗng có tiếng gõ cửa.
Cốc cốc
"Quản gia Han, chúng tôi vào được chứ?"
Là giọng Jimin của chúng ta nè !!!
Không đợi người bên trong đáp lời. Jimin từ ngoài đẩy cánh cửa bước vào. Ngẩng người ngắm nhìn căn phòng mà ít khi đặt chân vào. Phòng được trang trí đơn giản bằng màu trắng, ít đồ đạc, đa số toàn là sách. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ. Quản gia Han có khác, đến căn phòng riêng cũng khiến người khác cũng dễ chịu vô cùng.
" Em còn làm gì vậy, vào đây đi !"
Jimin hướng lời nói về cửa, nơi Minjeong đang đứng tần ngần trước bậc cửa. Từ hôm bị chứng kiến cảnh Jimin cầm súng chọc người đến bây giờ, Minjeong đi trước thì không sao cứ hễ đi sau Jimin là lại bị cái lưng của người kia làm cho đóng băng mất. "Mình phải sửa cái tật này đi mới được" - Minjeong nghĩ thầm. Lấy lại phong độ và vẻ thân thiện vốn có, Minjeong bước vội vào phòng . Đến bên giường nơi quản gia Han đang nằm.
" Bác Han, bác thấy trong người thế nào rồi? Có cần cháu gọi xe cấp cứu không? Hoặc bác sĩ riêng cho bác. Nằm nhà vầy không ổn đâu "
Minjeong lần nắm tay quản gia Han ân cần hỏi.
" Không cần đâu thiếu phu nhân, tôi khỏe lắm. Một chút bệnh tật tuổi già ấy mà. Với lại đột nhiên nằm bệnh lại nhớ nhà nên càng làm mặt mũi thêm khó coi, chứ ba cái bệnh cảm xoàng này không làm khó được tôi đâu thiếu phu nhân."
Quản gia Han nói. Trong câu nói của ông, Minjeong nghe có chút nghẹn ngào và tủi thân. Sống xa nhà đã lâu, cảm giác này Minjeong vốn chẳng lạ lùng gì. Siết chặt bàn tay quản gia Han, Minjeong như muốn truyền sự đồng cảm sang ông vậy.
" Quản gia Han! Hay về nhà một chuyến đi!"
Jimin nãy giờ ngồi chễm chệ ở ghế nơi cuối giường không ngừng bấm điện thoại đột nhiên lên tiếng.
" Không được đâu cô chủ, tôi mà đi, ai làm việc cho Yu Gia. Không phải tôi tự mãn nhưng giao việc cho mọi người mà không có sự quản thúc của tôi, thật sự tôi không yên tâm. "
BẠN ĐANG ĐỌC
Đậu Má Hôn Nhân (Winrina Ver)
Hayran KurguKarina công, Winter thụ Fic gốc: https://www.wattpad.com/story/66810303-longfic-taeny-%C4%91%E1%BA%ADu-m%C3%A1-h%C3%B4n-nh%C3%A2n Au: yoonlee123 Vì xin phép nhưng au chưa trả lời nên nếu mà au có nhìn thấy dòng này thì au cho mình xin phép cover lại...