[Chương 2] Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên

2.3K 376 96
                                    

Ép dầu ép mỡ
Ai nỡ ép duyên

Kha Vũ bị tiếng nô đùa phía xa xa của đám trẻ con trong làng làm cho bừng tỉnh.

Tiếng thầy đồ Hoàn vẫn đang đều đều luận về thuyết tam tài và ngũ thường, cũng là trung tâm tư tưởng nhân nghĩa của Nho giáo.

"Người quân tử quan tâm đến đạo đức, kẻ tiểu nhân khao khát ruộng vườn nhà cửa. Người quân tử quan tâm đến phép tắc, kẻ tiểu nhân mong cầu ân huệ."

Đã gần giữa trưa, đám học trò đứa ngoan ngoãn thì nhìn xa xăm, đứa cá biệt thì không nể nang gì mà gục hẳn lên bàn.

Kha Vũ nổi danh là học trò ưu tú, chưa từng có tiền sử ngủ gật, cũng chưa từng lơ là nghe thầy giảng bài. Vậy mà hôm nay Kha Vũ lại ngủ gật được một giấc rồi. Đêm qua cậu mất ngủ cả đêm.

Kha Vũ nhớ đến lời tía má tối hôm qua mà nuốt một ngụm nước bọt, len lén nhìn xuống thằng nhóc oan gia phía sau.

Nếu là thường ngày thì ắt hẳn thằng khỉ con kém cậu một tuổi kia sẽ trợn mắt giơ nắm đấm, khẩu hình miệng "Cha chả, muốn chết hả?" mà đe dọa cậu. Thế mà hôm nay hai mắt chạm nhau mà nó lại giật nảy mình, xong rồi chỉ lẳng lặng quay qua chỗ khác.

Tai nó đỏ rồi, cái cổ thì trắng nõn. Kha Vũ thấy mặt mình cũng nóng hâm hấp luôn rồi.

Kha Vũ nhớ lại lần đầu tiên gặp nó vào vài năm về trước, cũng vì làn da trắng như trứng gà bóc của nó mà hiểu lầm, để rồi từ đó về sau hai đứa gặp nhau là lại ỏm tỏi chí chóe như chó với mèo.

Sao mà trách cậu được? Da nó trắng còn hơn da con gái ấy!

Lúc đó cậu theo lời tía xuống cuối làng thu thuế đất thì gặp nó đang ngồi bên bờ sông hì hục gội đầu. Nó cúi cả cái đầu xuống, để lộ cái gáy vừa trắng vừa mịn, mùi vỏ bưởi thanh mát ngọt ngọt phảng phất trong gió. Trời xui đất khiến sao mà trong dòng nước lại có cái yếm hồng đang trôi. Gặp chuyện bất bình phải ra tay nghĩa hiệp, còn thấy của rơi rớt nhất định phải trao tận tay chính chủ. Dù rất ngại nhưng Kha Vũ vẫn với tay chụp kịp chiếc yếm, đi tới phía người đang ngồi mà nhẹ nhàng:

"Em ơi, yếm em rơi, em giữ cho kỹ kỹ."

Ngước lên lại là một gương mặt anh tuấn, Kha Vũ nhận ra mình nhận lầm nó là con gái, chưa kịp xin lỗi thì bị nó đấm bầm cả mắt, về nhà tía má nhận không ra.

Vậy mà thằng oan gia ngõ hẹp ấy lại sắp là "vợ" cậu rồi đấy.

Kha Vũ sinh năm Nhâm Ngọ, ngày sinh lẫn bát tự đều không tốt, từ bé thầy đã phán là không sống qua sinh nhật mười tám tuổi. Tía má cậu có mỗi một cậu quý tử, nghe xong liền hoảng hốt đến sốt vó, hỏi thầy có cách nào hóa giải không. Không biết thầy căn cứ vào đâu mà nói trước sinh nhật tuổi mười tám phải cưới vợ, mà người vợ này lại phải là con trai, tốt nhất thì sinh năm Quý Mùi, như thế thì mới có thể nghịch thiên cải mệnh.

Bẵng đi một thời gian, Kha Vũ yên yên bình bình sống khỏe mạnh được mười bảy cái nồi bánh chưng, cứ nghĩ tía má đã quên mất quẻ phán ngày nào, ai dè tía má vẫn nhớ kỹ trong lòng, hơn nữa còn rất tin tưởng.

[Nguyên Châu Luật] Gió đánh đò đưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ