[Chương 16] Cánh hoa tàn

1.9K 383 68
                                    

Soundtrack chương 16: Cánh hoa tàn (Hương Tràm)

-

"Còn không em, còn đâu những mong chờ
Còn không em, còn đâu những ngây thơ
Còn không em, một giây phút dại khờ
Ngày êm ấm xa mờ, đời em cũng thôi mộng mơ."

Canh năm đêm hôm ấy tại làng Yên Tú đổ một màu tang thương. Con chim heo mang theo tử khí từ phương nào nay lại bay đến, cất lên bảy tiếng kêu chết chóc. Rồi nó cũng bị cơn mưa bất chợt đuổi bay đi mất. Mảnh trời rộng và ánh trăng sáng dần bị những cuộn mây mù che phủ, cơn dông kéo đến, tiếng sấm rền vang trời.

Mưa ngày càng nặng hạt. Có lẽ đây là cơn mưa lớn nhất mùa hạ năm nay. Con đò buộc ngoài bến không ngừng dập dềnh theo từng áng sóng nước, lũ chuột đồng ngoài ruộng kéo nhau lủi vào hốc vào hang.

Màn mưa phủ cả những miền xa, cơn đau kéo tới thật xa lạ. Hơi ấm còn vương trên da người càng ngày càng phai nhạt, cầu không được, níu không tới. Bàn tay ấm nóng bao phủ bàn tay lạnh, cái hôn dịu dàng vào đầu ngón tay như lời van nài đến địa tào xa thẳm.

Mưa đến đưa Gia Nguyên đi sao?

Một đêm ấy, cả phủ phú hộ Châu không một ai ngủ.

Ông hai vẫn ngồi trên cái phản gỗ Cẩm Lai quen thuộc. Cùi chỏ ông tựa vào đầu gối, bàn tay ông đỡ trán, hồi hộp chăm chú nghe lời của thầy lang. Đáp lại ông chỉ là một cái lắc đầu não nề. Bà hai nhìn phản ứng của thầy thì ngất lịm đi. Con Bánh cố kìm lại nước mắt, nó cùng vài người nữa dìu bà vào phòng trong. Nó đánh mắt cho thằng Khoai, ý bảo mau đi xem cậu hai ra sao rồi.

Thằng Khoai vốn chẳng phải một đứa hay khóc nhè, mà nay nó đã khóc bù cho cả chục năm đổ lại. Nhưng nó thì đáng để nói gì cơ chứ, người đau lòng nhất ở đây còn chưa lên tiếng cơ mà.

Nó lẳng lặng đi về phòng nơi cậu Nguyên đang nằm. Ước chi ngày mai vẫn như ngày hôm qua, cậu Nguyên chỉ ngủ một giấc rồi dậy, cậu vẫn sẽ í ới gọi nó, "Khoai ơi Khoai à, cậu hai lại dậy sớm nữa sao, sao cậu hai không gọi tui."

Nghĩ đến đây, mắt nó lại cay xè, nó đưa tay quệt vội nước mắt, đứng ngoài bậu cửa nhìn vào phòng. Trong phòng chỉ le lói một ánh đèn chong cóc. Đèn cháy bằng dầu mù u, khói phả ra mang theo bao niềm luyến nhớ.

Kha Vũ vẫn ngồi đấy, ngồi bên Gia Nguyên, thân thuộc như cái cách cậu vẫn ngồi dậy vỗ lưng, hát ru cho Nguyên những đêm thanh mà nó không ngủ được. Xuân qua, hạ đến, bờ vai vững chãi nay cô độc thương tâm, đắng cay nao lòng từ từ gặm nhấm.

Kha Vũ nhớ về lớp học đậm mùi nghiên mực, nơi ánh mắt hai đứa lần đầu giao nhau lại mang chút thẹn thùng ngơ ngác. Về buổi lễ tơ hồng cùng người nâng chum rượu dưới bàn thờ gia tiên, về buổi chiều mưa cùng con đò dập dìu có tán lá chuối xanh mướt.

Ký ức đẹp như một loại rượu độc, ký ức ùa về càng rõ ràng, độc thấm vào tâm can càng đau đớn.

Những lời thủ thỉ tâm tình chỉ dành cho một người nghe, cậu hôn lên nhẹ ngón tay nó.

"Em hay nói anh ngốc, nhưng em mới ngốc í. Em nhớ không, ngày em với Mặc bàn nhau trét lá mắt mèo dưới chỗ ngồi của anh, có ai đời lại đi nói giữa bàn dân thiên hạ như em bao giờ? Anh nghe thấy hết, cả dòng chữ Vũ cây sào em khắc lên bàn anh cũng thấy rõ lắm. Ngày đó í, em đáng ghét lắm, lại còn ngang ngược nữa. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ là em sẽ thành vợ anh như bây giờ đâu."

[Nguyên Châu Luật] Gió đánh đò đưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ