Chương I

2.1K 104 21
                                    

Tiếng kêu với âm vang chói tai vượt qua lực cản không khí, phóng như tên bắn với tốc độ không xác định trong chưa đầy hai giây đã đáp xuống màng nhĩ của cậu thanh niên ôm chăn say ngủ. Mọi vọng âm đều bị đem bỏ vào quên lãng, không để mọi thứ yên lặng, cánh cửa chịu một tác động vật lí với lực đánh tương đương một cú đấm của vận động viên boxing giáng lên bao cát bởi một người con trai cao lớn, bờ vai Thái Bình Dương được điểm tô bằng dây đeo của chiếc tạp dề màu hường phấn xuất hiện sau lớp cửa gỗ đáng thương. Nam nhân tay cầm vá múc canh, đôi mắt kiên định nhìn về cậu thanh niên kia một mực tiến tới. Đôi tay dài, khéo léo giật mạnh tấm chăn rồi dùng kĩ nghệ điêu luyện đáp xuống đầu giường sau khi gọn gàng gấp gọn. Cậu thanh niên tuy đáp đất an toàn bằng mông cũng không có bất cứ động tĩnh nào của việc bị phá đám giấc ngủ. Anh trai cao lớn không nhẫn nhịn, cặp lông mày trực tiếp nhíu lại, cơ hàm vào thế chuẩn bị rồi cả bộ máy theo sự chỉ huy của não bộ mà hoạt động vô cùng khéo léo.

- Kim Tại Hưởng, hoặc là mở mắt dậy hoặc là buổi thuyết trình lập tức bị hủy !?

Cậu trai kia thực chất đã bị đánh thức từ khi lăn khỏi giường nhưng tham lam ngủ thêm, chỉ đến khi lọt vào tai mấy chữ "buổi thuyết trình" mới thực sự tỉnh táo. Toàn bộ chất xám bắt đầu làm việc, phân tích và giải thích vấn đề. Chưa đầy ba giây, khuôn mặt y đã hốt hoảng đến mức các sắc tố da di chuyển đảo lộn lúc xanh lúc đỏ.

- Anh sao không gọi em sớm hơn ?! Muộn mất rồi... 

Kim Thạc Trấn thở dài bỏ xuống nhà, mặc kệ cậu em trai ruột thừa của mình hết trách móc rồi lại than vãn. Y năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi mà tính nết chẳng khác nào đứa trẻ lên ba. Nếu không vì lo cho nó, anh đã không phải bỏ cái ghế bác sĩ đa khoa của bệnh viện tuyến trung ương với mức lương sáu số không để lên đây làm tay bác sĩ quèn.

Chừng hai mươi phút sau, y từ trên lầu phi xuống, đáp đất với quả đầu đã được chải qua, chỉ có quần áo còn luộm thuộm, cúc nọ xỏ lỗ kia. Với bản tính gọn gàng vốn có, Thạc Trấn không thể đứng yên nhìn em trai mình một bộ dạng bù xù, chỉ đành ngao ngán cầm lấy miếng bánh mì nướng phết mứt dâu tây đặt trên đĩa nhét vào miệng y, dúi thêm chai sữa hương vị ưa thích của cậu nhóc. Anh cũng nhanh tay lẹ mắt giúp y chỉnh trang đầu tóc áo quần rồi vội vàng đẩy thằng nhóc-năm-nhất-đại-học-vẫn-còn-khiến-ông-anh-này-phải-lo-lắng ra khỏi cửa nhà. 

- Được rồi, mau đi kẻo muộn. Cẩn thận chút, đi đứng nhìn trước ngó sau cẩn thận. Đừng để bị thương ! Anh mày không muốn tốn tiền tích trữ bông băng thuốc đỏ trong nhà đâu. - Thạc Trấn cố níu y lại dặn dò thêm đôi ba câu. Anh thực sự không an tâm với người em trai hậu đậu này một chút nào.

- Được rồi, em biết rồi mà... - Tại Hưởng tay vẫn còn xỏ chiếc giày nhưng chân kia đã vội vã bước đi, tay vừa đeo quai cặp vừa cầm miếng bánh.

Kim Tại Hưởng lao ra cửa, mắt nhìn về đường lớn dùng sức chạy ra mong sao kịp chuyến xe buýt mà hằng ngày y vẫn đi. Quả đúng như định luật Murphy(1) đã nói, điều y không mong muốn nhất đã xảy ra. Một đám đông chen lấn, chắn ngay ngã rẽ tới bến xe buýt. Lúc y tới nơi, xe vừa kịp rời khỏi.

Xuyên Nhầm Giường VuaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ