Chương XIX

690 48 8
                                    

Thời tiết vừa sang đông, hiện tại đã quá giờ Mùi. Trời cuối trưa đầu giờ chiều đã có mây bao phủ một lớp mỏng kín bầu trời, gió se se lạnh thổi qua khiến cơ thể khẽ run lên. Cái gió thu lưu luyến chưa rời đi, vẫn đâu đó quanh đây, đôi khi lướt qua khiến ta nhớ đến cái hương sen thơm ngát cùng cái tiết trời hiu hiu trong xanh mỗi ban chiều.

Kim Tại Hưởng vừa hoàn thành mấy đôi găng tay lại tất bật làm một bức tượng khác muốn đặt ở gốc cây hoa anh đào, đợi đến đầu xuân hoa nở sẽ thập phần lung linh. Chú thỏ nhỏ được điêu khắc tỉ mẩn một tay ôm cà rốt, tay kia lại cầm cây nấm tùng nhung làm ô che, gương mặt chú ta được làm thật tinh tế, trông như một con vật sống chứ không phải khối gỗ vô tri vô giác.

Tại Hưởng đem bức tượng đặt ngay ngắn dưới gốc cây. Xong xuôi y đứng dậy phủi phủi tay, gọi Tiểu Mẫn cùng trở về. Thế nhưng đi được quá nửa đường mà không thấy bóng dáng cô nô tì nhỏ, y quay lại liền phát hiện nha đầu nhà mình từ nãy giờ mất tập trung, hết nhìn đông lại ngó tây, cái đầu nhỏ không ngơi nghỉ khiến cái cổ trắng cũng muốn đình công. 

Tại Hưởng dừng lại, gọi thêm vài lần cũng không gọi được Tiểu Mẫn. Y tiến đến gõ vào đầu nàng khiến tiểu nha đầu kia la oai oái vì đau. Lại nghiêm giọng điều tra thì không nhận được câu trả lời ngoài ánh nhìn trốn tránh, cứ muốn nhìn đi nơi khác.

- Người là định tìm kiếm thứ gì ? Cứ suốt ngày ham chơi thôi. Có tin ta cắt hết bổng lộc của ngươi tháng này hay không ? Mau trở về !

Lúc trở về đến Điền Túc cung đã là giữa chiều, trời càng mát mẻ, Tại Hưởng sau một sáng bận rộn, đến bây giờ đã kiệt sức, y dùng điểm tâm chiều xong liền không nhịn nổi mà đi nghỉ ngơi. Tiểu Mẫn thấy vậy liền sắp xếp an ổn mọi thứ rồi rời khỏi cung.

Tuấn đại tướng quân - Tuấn Chung Quốc vốn là người rất có quy củ, sau một ngày huấn binh và tổ chức duyệt tướng đầy vất vả, cũng không bỏ qua chính mình, anh ngày ngày đều ở Ngự hoa viên tập luyện. Vì để có thể tác chiến ở mọi nơi nên Tuấn Chung Quốc phải điêu luyện hầu hết các loại vũ khí, thành thạo các thế võ công từ trực chiến, không chiến đến thủy chiến. Vì vậy ngoài thời gian dành cho công việc ở quân doanh, thời gian còn lại anh đều dùng cho việc rèn luyện. 

Ngày nào cũng vậy, Chung Quốc luôn chọn một nơi khuất người ở Ngự hoa viên để luyện tập. Ấy vậy mà hôm nay, khi đang luyện kiếm pháp, anh nghe được tiếng hát văng vẳng bên tai, chỉ là không thể tìm ra chủ nhân của nó. Lúc ấy, một nữ nhân không biết từ đâu chạy tới, đâm sầm vào lồng ngực anh.

- Biểu ca, muội có đan khăn cho huynh này, huynh xem coi có đẹp không ?

Chung Quốc khẽ nhăn mày, vị biểu muội xa này trước giờ luôn bám lấy anh, điều này Tuấn Chung Quốc hiểu rõ nhưng cũng không bớt được mấy phần phiền não.

- Ngươi nên biết ý tứ một chút, dù có quen biết cũng không được phép gọi thẳng tên ta. Nơi cung nghiêm này ngươi lại dám gọi tên ta, có hay không biết mình đang xúc phạm đại tướng quân.

Ngọc Hoa - cô nương kia thấy anh bài xích mình, còn dùng giọng điệu chủ - tớ liền biết ý mà cúi đầu.

Sau đó mọi chuyện cũng trở lại bình thường, Ngọc Hoa đã rời đi, Chung Quốc tất nhiên không quên mục đích, anh trở về với việc luyện tập.

Xuyên Nhầm Giường VuaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ