Chương 90: Vậy Ngươi Là Con Chó À?

106 22 7
                                    

Thời gian ở bí cảnh lại trôi qua ba ngày.

Trong vòng ba ngày, chém giết lại xảy ra nhiều hơn. Sát thú cũng trở nên hiếm hoi hơn. Những nơi sâu hơn thì không dám vào, chỉ còn cách...  giết người cướp của.

Nhưng mọi người ở Thâm Uyên hình như đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng. Lại không ai nhớ được đó là cái gì...

Chỉ có những vị Tôn giả ở Huyền điện là cảm thấy kì lạ. Họ nhớ rằng Ma Kình đã thức dậy, nhưng nhìn qua phản ứng của tham dự giả thì lại quá bình thản. Cứ như...việc Ma Kình thức giấc chưa từng xảy ra.

Một Tôn giả không nhịn được nữa lên tiếng :

-- Chết tiệt, thế này là sao, chẳng lẽ gia hoả đó ngẫu nhiên thức dậy?

Kỳ thực cũng không ai trả lời được cho hắn.

-- Đại Tôn giả, Điện chủ...

Đại Tôn giả sầm mặt :

-- Thiếu chủ bị thương, Điện chủ về Nam Hà rồi. 

Các vị Tôn giả giật mình :

-- Ai làm Thiếu chủ bị thương?

Không ai không biết Điện chủ nổi tiếng chiều con trai thiếu nước đội lên đầu, dám đả thương con trai yêu quý của hắn, không sợ cháy nhà hả?

Sắc mặt Đại tôn giả nghiêm trọng hẳn :

-- Người của Mệnh tộc.

-- CÁI GÌ?

Nếu Điện chủ có họ tìm Mệnh tộc để để trả đũa... Không, bây giờ điều họ cần làm là tập hợp lực lượng Huyền điện để đi tìm Điện chủ. Với cái đầu khùng khùng không biết sợ của hắn, có lẽ bây giờ đã trên đường đi rồi.

Nhị Tôn giả cũng trở nên nghiêm túc, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại:

-- Việc bây giờ là phải tìm ngăn Điện chủ lại, người Mệnh tộc, chúng ta không được trêu vào.

Giữa lúc mọi người còn đang tìm ý cách, Đại Tôn giả lên tiếng :

-- Quân Ý Hiên đâu?

___

Trải đi trải lại suốt thêm gần nửa tháng nhàm chán. Đối với hai kẻ ăn ngủ ngủ rồi ăn như Eiji và bạn nhỏ của hắn thì khoảng thời gian này đúng là nhàm chán đến cực hạn.

Nhưng với người khác mà nói thì là địa ngục.

Linh Nhi nhìn xác người đàn ông mặc trang phục Bắc Hà đã mất đi hơi thở trước mặt, tiến tới đoạt lấy đạo bình trong tay hắn.

-- Chị mày mà mày cũng dám cướp, chán sống.

Đồng Hưng phía sau chậc chậc lưỡi cảm thán :

-- Chả có đứa con gái nào giống cô. Kẻo không lấy được chồng.

Linh Nhi nhìn về một phía, nơi mà một cô gái đẹp như thiên thần đang đứng vẫy vẫy tay, rồi nháy mắt với Đồng Hưng :

-- Ta lấy vợ... Mà ngươi tự nhìn lại mình đi, sắp thành heo con rồi.

Đồng Hưng :"..." Haha...

[ Đam Mỹ ] Âm Phủ Bảo Kê Ta ( Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ