Chương 100: Ám Kim Biên Bức Đối Kỳ Lân Chi Tổ

88 23 26
                                    

Khụ...khụ... khụ... Cùng xem lão yêu tỷ năm đi ăn hiếp con nít!

-- Ý Hiên!

Ánh mắt Uyển Nhu ngốc trệ nhìn đăm đăm. Không chết, Quân Ý Hiên không có chết. Giờ khắc này, Uyển Nhu quên mất mục đích mình đến đây là vì Thánh Hoả, nước mắt lần nữa tràn đầy mi mắt.

Nàng tung người bay nhanh đến ôm lấy Quân Ý Hiên, lặng lẽ đem linh lực truyền vào người hắn. Không... Không sao rồi. Dù nội tạng có chút vớ nát nhưng kinh mạch không bị ảnh hưởng, thức hải cũng không sao. Đối với một tên siêu việt Hoá Thần, vết thương này chẳng đáng là gì.

Cảm nhận hô hấp của người trong lòng dần ổn định, Uyển Nhu lại không kìm nổi mà khóc oà lên. Nàng ôm chặt lấy Quân Ý Hiên, vùi đầu vào cổ hắn, giải toả hết nỗi sợ hãi tuyệt vọng ban nãy.

Quân Ý Hiên không yêu nàng, nàng biết. Nhưng thế thì sao? Cũng chẳng ảnh hưởng được việc nàng yêu Quân Ý Hiên. Yêu không có nghĩa là phải được đáp lại, mà là có thể ở bên cạnh hắn. Một khắc đó, nàng thực sự sợ hãi. Nếu Quân Ý Hiên chết, nàng sẽ không do dự chết theo hắn.

Thân hình nhỏ bé mảnh khảnh cùng đôi tay bạch ngọc của Uyển Nhu cứ thế bế Quân Ý Hiên lên. Hướng phía Ankh, dùng sức gật đầu. Ban nãy, nàng không thể động đậy được, hẳn có liên quan đến hắn.

_

Quân Ý Hiên bại trận bày ra rõ trước mặt cũng như lời cảnh cáo cho nhóm người Huyền Điện. Trong mắt mấy người đều hiện lên vẻ dè chừng. Phải biết rằng trừ Điện chủ ra thì ba vị trí Tôn giả đứng đầu thực lực đã mạnh hơn những người khác mấy lần. Nhưng Quân Ý Hiên cứ thế mà bại.

Nhìn thấy sợ hãi trong mắt họ, Đại Tôn giả khinh thường hừ lạnh :

-- Các ngươi đi cản những tên không liên quan, ta đối phó hắn.

Một đôi cánh cực lớn từ sau lưng mọc ra, từng mô từng mô huyết sắc dày đặc giống như chuyển động trong đó, cùng với đôi mắt đã biến thành một mảnh đỏ ngầu ngầu, hai ranh nanh trắng toát nhọn hoắc nhỏ máu ròng ròng khiến người ta nhìn mà sợ ma. Đại Tôn giả điểm mũi chân bay tới, muốn dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận Ankh.

Tất cả những biến đổi đó đều lọt vào mắt Ankh, hắn lúc này đem Phong Hoa kiếm vác lên vai, trông qua mười phần soái khí. Ankh đang đợi con quái vật đó bay đến để chém một nhát.

Thế nhưng vẫn có người nhanh hơn hắn.

Đại Tôn giả chỉ nhẹ điểm mũi chân thì cơ hồ đã xuất hiện cách đó gần trăm mét, mắt thấy khoảng cách đã rất gần thì bất chợt xuất hiện trước mặt hắn một thân ảnh. Đúng thế, là trống rỗng xuất hiện. Điều này khiến Đại Tôn giả có chút bất ngờ nhưng căn bản không ảnh hưởng hắn. Từ lòng bàn tay mọc ra hai cái gai nhọn đen sì, quét ngang thành hình một cái thập tự giá, hướng thân ảnh đánh tới.

-- Chó hoang cản đường? Muốn chết sao?

Sắc mặt Lạp Lân Vương tái nhợt.

Con bà nó! Nó dám gọi Bổn Vương là chó hoang! Đầu thiên cuối địa mấy tỷ năm qua chưa ai dám gọi ta một tiếng chó, kể cả Cùng Kỳ Đào Ngột dù chiến nhau vẫn mở miệng xưng Vương. A....Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh rồi!

[ Đam Mỹ ] Âm Phủ Bảo Kê Ta ( Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ