Chương 6: Gia đình Santa

280 40 3
                                    

Đột ngột bị giật chăn ra, Lực Hoàn giật mình quay người lại, hai mắt mở lớn nhìn Santa. Cậu hít một hơi thật sâu, lấy đủ dũng khí, trịnh trọng nói to.

"Đồng chí Lực Hoàn, tôi rất xin lỗi vì sự trả thù ấu trĩ của mình đã khiến anh bị thương, vì vậy hôm nay tôi ở đây mong anh tha thứ cho những hành động bồng bột của tôi, tôi rất mong sau ngày hôm ta hai người chúng ta sẽ xí xóa hiểu lầm, trong tương lai hợp tác vui vẻ."

Nói một lèo xong xuôi liền nhìn cũng không nhìn, cậu trực tiếp cầm chăn trùm lên mặt Lực Hoàn rồi đóng cửa bỏ chạy. Lực Hoàn ngây ra một lúc lâu, đến khi suýt chết ngạt trong chăn mới mê man kéo chăn xuống. Cậu ta ngại gì chứ, là cậu ta sai trước, xin lỗi anh cũng là chuyện đương nhiên mà, chuyện đó có gì mà phải mất mặt vậy. Mang tâm tình xoắn xuýt không yên, anh lại tiếp tục ngủ, nhưng lần này anh không trùm chăn nữa, không hiểu vì sao tự nhiên cảm thấy trời nóng đến lạ.

Lực Hoàn dưỡng thương hết hai tuần, cũng không phải là gãy chân, chỉ là vết thương hơi lớn, chảy máu nhiều cộng với ở trong điều kiện không tốt lâu dẫn đến vết thương nhiễm trùng, phát sốt triền miên khiến anh phải nằm viện khá lâu. Trong suốt thời gian nằm viện, Santa thường xuyên tới thăm anh, thời gian đầu hai người còn hơi ngượng ngùng, dù sao cả hai cũng chưa bao giờ ngồi nói chuyện với nhau nên khá là kiệm lời, hầu như toàn anh hỏi tôi trả lời mấy câu như "hôm nay thế nào?", "đã ăn cơm chưa?".

Cho đến một hôm, anh đã chán cảnh ngồi mãi trong phòng bệnh nhàm chán bèn kêu hộ lí đưa mình ra ngoài sân tắm nắng, lúc Santa đến anh đang ở dưới một tán cây mát mẻ, ngắm nhìn mọi người xung quanh trẻ con thì làm nũng với bố mẹ, người lớn thì cùng gia đình trò chuyện, thậm chí còn có cả cặp đôi vừa nước mắt ngắn nước mắt dài vừa vô tư phát "cẩu lương". Cậu đi đến chỗ anh, rất tự nhiên tiếp lấy tay cầm của xe lăn, đẩy anh ra chỗ khác. Chả hiểu người này nghĩ gì mà có thể ngồi yên ăn "cẩu lương' được như thế, nếu là cậu, cậu đã tặng cho cặp đôi kia cái lườm cháy tóc rồi.

"Anh nằm viện lâu như vậy, sao tôi không thấy người nhà anh đến chăm?"

Santa hỏi anh, anh nằm viện đã hơn một tuần rồi, lần nào cậu đến thăm nếu không phải có hộ lí ở bên giúp đỡ thì cũng là một mình anh tự làm mọi việc, chưa lần nào là thấy gia đình của anh cả. Lực Hoàn hơi trầm mặc, nửa muốn nói nửa lại thôi, anh không thích chia sẻ chuyện của bản thân cho người khác, nhưng ngoài Santa quan tâm đến chuyện của anh ra, trước giờ không một ai có hứng thú hỏi về nó cả. Nói chuyện với nhau một thời gian Santa cơ bản đã hiểu tính cách của Lực Hoàn, anh khá trầm lặng và thích an tĩnh, đôi khi còn hơi ngơ, cậu nói một câu phải một lúc sau anh mới "load" xong để trả lời cậu, vì thế cậu rất kiên nhẫn chờ anh.

"Tôi không có."

"Hả!!!"

"Chính là cái mà cậu đang nghĩ đến đó."

Lần này cả hai người đều rơi vào triệt để trầm mặc, Santa đưa anh về phòng bệnh xong cũng không nán lại lâu liền rời đi. Kể từ sau lần đó, lần nào Santa đến cũng mang cho anh một vài món ăn, khi là cháo, khi là canh uống bồi bổ, khi lại là bánh, hương vị rất lạ cũng rất ngon, Lực Hoàn rất thích ăn. Anh hỏi cậu mua chúng ở đâu, khi nào ra viện anh cũng muốn đến đó để ăn. Santa nói với anh, đó đều là do mẹ cậu nấu, nếu anh thích cậu sẽ thường xuyên bảo mẹ làm cho anh ăn. Lực Hoàn trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết phải đáp lại cậu như thế nào.

[SANRI-TTHL] NGƯỢC SÁNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ