-Jihyun... con em...?
Seungri run run đôi tay cầm tờ kết quả xét nghiện ADN. Đứa trẻ cả người ngợm thâm tím, vừa trải qua tai nạn nghiêm trọng đang nằm kia chính là con của cậu. Thương con 1 thì tức giận người y tá kia 10. Seungri không thể bình tĩnh được mà lao đi tìm người y tá 4 năm trước đã chia cách cậu và con.
-Tại sao? Tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao cô lại chia cách chúng tôi như vậy? Tại sao?
Seungri tức giận lao đến túm lấy cổ áo người y tá khi người này đang đứng tám chuyện ở hành lang. Hành động đột ngột đầy giận dữ của cậu khiến cả dãy hàng lang nháo nhào 1 phen. Ai nấy đều nhìn nhau thắc mắc tại sao cậu kích động như vậy. Cả người y tá kia, cô ta vẫn chưa hiểu tại sao mình lại trong hoàn cảnh này.
-Này cậu, cậu buông tôi ra đã.
Người y tá đẩy cậu ra, đồng thời bảo vệ và Jiyong cũng đã chạy tới. Jiyong phải cùng 1 người bảo vệ nữa phải khó khăn lắm mới giữ được cậu lại khi mà cậu đang cố vùng vẫy để lao vào người y tá kia. Chị Dami và giám đốc bệnh viện là 2 người đến sau cùng, vì đây là bệnh viện, sự hỗn loạn ồn ào có thể ảnh hưởng đến việc thăm khám và chữa bệnh cho bệnh nhân nên cả Seungri và người y tá đều được đưa về phòng giám đốc.
- Y tá Han. Chúng tôi cần chị giải thích rõ ràng.
Chị Dami là người lên tiếng trước.
- Giải thích gì chứ, tôi không biết chuyện gì cả?
-Cô..!
Seungri trước sự chối cãi của y tá Han thì không khỏi tức giận, 1 lần nữa chồm dậy muốn với tới người ngồi đối diện. Chưa bao giờ Seungri thể hiện mình là người mất lịch sự nhưng sự việc nghiêm trọng thế này cậu không thể ngồi yên.
-Seungri à! Bình tĩnh.
Jiyong nói với cậu rồi quay sang phía giám đốc bệnh viện cùng người y tá, anh thảy lên bàn kết quả xét nghiệm ADN cùng tường thuật lại sự việc của 4 năm trước. Người y tá càng nghe về cuối sắc mặt càng thay đổi, sự việc này đến giờ đã bị bại lộ hoàn toàn.
- Nếu cô vẫn không có gì giải thích, chúng tôi sẽ đệ đơn kiện. Hẹn gặp cô ở toà.
Jiyong bình tĩnh nói 1 câu rồi cùng Seungri đứng lên rời đi. Nghe đến ba chữ "đệ đơn kiện" người y tá mới sợ sệt, chạy lại khóc lóc níu lấy vạt áo Seungri.
- Tôi nhớ ra rồi, cậu Lee, cậu Kwon, tôi biết tôi sai rồi. Xin 2 cậu, tôi xin 2 cậu đừng kiện tôi được không? Mà chẳng phải đứa bé lại được chính chị gái cậu nhận nuôi còn gì, đâu mà chẳng vào đấy.
Seungri thật sự bất ngờ trước lời nói của y tá. Cô ta là đang nhận lỗi với cậu hay là rũ bỏ trách nhiệm đây.
-Cô nói vậy mà nghe được à. Tôi và con tôi đã phải cách xa nhau 4 năm đấy. 1 đứa trẻ mới sinh vô duyên vô cớ bị nói là đã chết mà cô coi được sao? May mắn người nhận nuôi lại chính là người nhà chúng tôi, tôi hỏi cô nếu người nhận nuôi là 1 người khác thì ai trả con cho tôi, ai dám đảm bảo nó được nuôi dạy trong 1 điều kiện tốt. Cái thái độ này của cô, tôi sẽ kiện để cho cô vào tù vài năm, để cô hiểu cảm giác phải xa con là thế nào.
Seungri nói xong thì tức giận bỏ đi, nếu ở lại thêm nữa chắc cậu không kìm được mà động tay động chân mất. Jiyong cũng không nói thêm điều gì, rời đi liền ngay sau đó. Người y tá lại bấu víu vào chị Dami, nước mắt ngắn, nước mắt dài khóc lóc
-Cô Kwon à! Xin cô giúp tôi, khi đó là vì tôi cần tiền mà làm như vậy, xin cô, đừng kiện tôi có được không? Tôi xin cô.
Chị Dami trong hoàn cảnh này tuy không tức giận như Jiyong và Seungri, nhưng với 1 người y tá lại làm ra việc như vậy là không thể chấp nhận được, lần này là Jihyun thì sau này liệu còn bao gia đình phải li tán nữa.
-Tôi có thể khuyên nhủ em tôi không kiện cô đi tù, nhưng cô còn được làm trong ngành hay không, tôi không chắc.
Người làm sai phải trả giá, chị Dami cũng không nán lại mà liền rơi đi, mặc cho người y tá kia quỳ thụp xuống khóc lóc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GRi/Nyongtory] Vì ta là của nhau
FanficSau 1 thời gian đọc cũng khá khá fic Nyongtory, hôm nay được nghỉ dịch mình cũng đặt tay soạn nhanh cho mình 1 bộ truyện. Đứa con đầu lòng của mình hoàn toàn do mình tự sáng tác, còn nhiều thiếu sót mong các bạn góp...