Cơn mưa từ trưa kéo dài đến chập tối, không hề có dấu hiệu dứt hạt.
Nhân viên bên dưới đã về gần hết, đèn phía hành lang cũng đã sáng lên, trong khi đèn phía trong của các phòng làm việc đã sớm tắt.
Gót giày Lâm Á Mộc vẫn như cũ không phát ra tiếng. Cô thu dọn trà trên bàn đi, lau mặt kính sáng loáng, trước khi đi pha tách trà khác, không quên chỉnh điều hòa ấm lên một chút.
Khi Tiêu Chiến trở lại phòng chờ, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo như thế. Anh ngồi xuống ghế, có chút lười biếng mà duỗi chân ra, ngửa đầu về phía sau.
Thật mệt mỏi, chẳng hiểu sao mấy hôm nay, bụng cứ âm ẩm đau... đợi vài hôm tiến hành xong buổi ra mắt sản phẩm mới, chắc anh phải tới gặp bác sĩ Tần một chuyến.
Công việc bận rộn quấy nhiễu thần kinh anh... còn có, về chuyện trưa nay.
Miệng nói đuổi người, nhưng lại không hề nói với công ty chủ quản, tờ hợp đồng kia cũng thẳng thắn trả lại cho Lâm Á Mộc. Tất nhiên, thư ký Lâm không hề nghe được gì từ cuộc nói chuyện, nên cô cứ như bình thường đem nó đi cất.
Lòng Tiêu Chiến tràn ngập mâu thuẫn, chẳng qua anh lo lắng, bản thân chỉ có mỗi đứa cháu này thôi. Tình thân cùng trách nhiệm không cho phép anh để bất cứ mối nguy nào tồn tại bên cạnh Tiêu Mạnh Sinh.
Mặt mũi Tiêu gia gì đấy, chung quy cũng chỉ làm cái cớ anh mang ra gạt người... ngặt nỗi là ai ai cũng tin.
Anh chỉ đơn giản là thấy Hạ Hiểu Y không tệ, nuôi trong lòng chút hy vọng, có thể vun vén cho cô cùng Tiêu Mạnh Sinh... dù biết là viển vông, nhưng thân là trưởng bối như anh, còn biết phải thế nào?
Thế nên, lời xin lỗi đó, anh thật lòng muốn nói.
Còn có, anh tin vào trực giác của mình. Buổi chiều ngày đại hôn đó, ánh mắt chàng thanh niên đong đầy bi phẫn, có tuyệt vọng, có nộ khí, có bi thương... nhưng tuyệt nhiên không có sự cay nghiệt, hận thù.
Minh chứng là, cậu tốt xấu cũng là vệ sĩ... nếu nuôi địch ý, lúc đấy gia chủ Tiêu gia như anh lại chẳng hề có chút phòng bị. Cậu ta nếu muốn, có thể liền xoay người tóm lấy anh, dễ như trở bàn tay.
Nhưng, Tiêu Chiến tuyệt không mang an nguy của Tiêu Mạnh Sinh đánh cược cho suy đoán của mình. Còn có, anh không thể để cậu làm cho Hạ Hiểu Y lung lay, nhất là khi cô đã có dấu hiệu xuôi thuận.
Câu xin lỗi thứ hai, anh cũng vì thế không ngần ngại nói ra... thế giới này biết bao nhiêu chuyện không thể nào minh bạch, Tiêu Chiến cũng chỉ có thể thỏa hiệp với nó.
Tổn thương của người ta, thật không phải giả. Nếu khiến người oán hận, anh cũng chỉ có thể bình thản chấp nhận.
.
.
Từ tòa cao ốc Tiêu thị rời đi, Tiêu Mạnh Sinh mang theo tâm trạng quẫn bách, tiếp tục tìm chốn giải khuây.
Khi sự điên cuồng ngùn ngụt của mấy ngày trước đã vơi bớt, lại nhiều thêm sự bất lực của hôm nay... Tiêu Mạnh Sinh đến một quán đồ nướng ven sông, gọi một chai rượu trắng, ở một góc khuất vừa nhấp nháp, vừa buồn bã nhìn màn mưa giăng kín mặt sông.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Giữ Nắng Cho Ngày Đông
FanfictionThể loại : BL, 1 x 1, niên hạ công (thụ hơn công 8 tuổi), song khiết. Author: Phi Beta: Táo Tình cảm dần dần phát triển❤ Cp: Bác quân nhất tiêu, Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Tình tiết hư cấu, chỉ là tưởng tượng của tác giả, vui lòng không liên hệ tớ...