Chương 8

4.8K 444 126
                                    

❄️🦁🐰❄️

Vương Nhất Bác không biết hoạn quan kia nói là thật hay giả, muốn đi hỏi tỉ mỉ một chút nhưng lại không tiện, trong lòng sốt ruột liền tính tự mình trộm vào hậu cung thăm dò tình hình một chút, ai ngờ người còn chưa rời khỏi chính điện thì đã có cung nhân đặc biệt tới truyền chỉ cho hắn ——

Từ hôm nay trở đi, quân vương điện hạ muốn cấm túc Vương hậu, không có sự cho phép của hắn ta thì không được rời khỏi tẩm cung nửa bước, bất kỳ kẻ nào cũng không được cầu tình, không được thăm hỏi, không được tiếp cận, hiện lệnh cho Vương Tổng đốc tự mình trông coi, không thể có sai lầm.

Đáy mắt Vương Nhất Bác bình tĩnh trước cục diện đáng buồn, quỳ xuống đất tiếp chỉ, cũng không nói thêm câu nào khác, vội vàng trở về Cấm Vệ Xứ.

Chỗ này hắn gấp gáp muốn bốc lửa nhưng người bị phạt quỳ lại thản nhiên tự đắc.

Canh giờ còn chưa tới, điện hạ phạt y quỳ đủ một ngày một đêm, thiếu một khắc cũng không được.

Vừa rồi trước khi điện hạ rời đi, Tiêu Chiến đã nghe được hắn ta hạ lệnh như thế nào, không nghe còn tốt, vừa nghe liền muốn cười, ngược lại cũng không phải vì gì khác mà chính là vì câu kia "Bất kỳ kẻ nào cũng không được cầu tình", y cảm thấy có phải điện hạ có hiểu lầm gì đó với thân phận địa vị của y hay không, Vương hậu tuy là Vương hậu nhưng phóng mắt nhìn hết thiên hạ triều Tề, từ thần đến dân nào có một ai muốn thấy y đâu? Còn hận không thể trực tiếp chém đầu y mới tốt, nào có ai tới nhìn y, vì y cầu tình a?

Hù dọa người cũng không biết, thật là ngu.

Y xoa xoa đôi chân đã quỳ không còn tri giác, toàn thân đều đau, vừa mệt vừa buồn ngủ...... Điện hạ đã đi xa chưa? Y có thể lén đứng lên nghỉ một lát không......

Đang nghĩ làm sao để lười biếng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đi nhanh, y vô tội nhíu mày, quay đầu lại nhìn, tầm mắt bị núi giả cản trở, không nhìn thấy gì cả.

"Ai ở bên ngoài?" Y hỏi.

Tiểu cung nữ bị hỏi chuyện sợ hãi mà rụt vào một bên, cung nhân khác đều bị phái đến nơi khác rồi, toàn bộ tẩm điện cũng chỉ còn lại một mình cô ấy ở lại hầu hạ, nơm nớp lo sợ, sợ Vương hậu chọc giận điện hạ thì mạng nhỏ của cô ấy cũng khó giữ được theo.

Cô ấy nện bước nhỏ đi ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy một nhóm mười hai người cấm quân hắc y, bên hông đều mang theo bội đao, trông coi tẩm cung chặt chặt chẽ chẽ.

Tiểu cung nữ quanh năm ở trong hậu cung, nào gặp qua chiến trận như vậy, sợ tới mức hai tay khoanh trước mặt, bất an run rẩy, cúi đầu vội vàng trở lại trong viện, nói với Tiêu Chiến: "Bẩm Vương hậu...... Là người của Cấm Vệ Xứ."

"Ồ?" Tiêu Chiến mệt mỏi cả ngày, khuôn mặt chợt có ánh sáng rực rỡ, hai tròng mắt che kín tơ máu hiện lên ý cười, dù không thể nhìn thấy cái gì nhưng vẫn duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn vừa lầm bầm lầu bầu, "Sao bọn họ không đi vào a?"

Cung nữ đầu óc mơ hồ, rất muốn nhắc nhở Vương hậu một chút, cấm quân đó tới là để tạm giam ngài, không phải tới để ghé qua, đi vào làm gì, uống trà sao?

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Sương Hoa Dao - Cừu Nhỏ Không NgủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ