❄️ Lời cuối truyện ❄️

4.1K 313 168
                                    


❄️🦁🐰❄️

🌸 Lời cuối truyện của tác giả:

Chào mọi người, tôi vẫn là Cừu Cừu của các bạn đây.

Gián đoạn lâu như vậy, cuối cùng cũng viết xong truyện này rồi.

(BĐ: bạn ấy viết fic này trong một năm.)

Với truyện này mà nói, tôi cũng giống các bạn, cũng chỉ là một quần chúng.

Nhìn thấy Việt vương không có nhân tính, làm đủ chuyện xấu, nhưng không thấy được hắn ta vì bảo vệ quốc gia mà đã trải qua bao nhiêu tuyệt vọng.

Nhìn thấy Lục Tĩnh Xuyên khiến người chán ghét cỡ nào, nhưng không thấy được hắn ta ở trước mặt Tạ Hào, rốt cuộc có bộ dáng đáng yêu gì.

Tôi viết xuống những gì mà tôi nhìn thấy cho các bạn đọc, chỉ kể chuyện xưa, thị phi không ngừng.

Tôi nghĩ, thế giới trong mắt các bạn chắc chắn không giống tôi, thật vui vì gặp nhau, rất vinh hạnh được chia sẻ.

Kết cục sắp đặt Tiêu Tiêu quên mất một phần ký ức, loại giả thiết mất trí nhớ này rất cẩu huyết, dĩ nhiên tôi cũng ghét bỏ, nhưng viết đến đây, tôi có lòng riêng, cực khổ không đáng ghi sâu trong lòng, tôi muốn y quên hết tất cả thương tâm thống khổ.

Ánh nắng chiều rất đẹp, có người vĩnh viễn yêu y.

❄️🦁🐰❄️

🌸 Status của tác giả trên weibo [10-19 01:00]:

Trò chuyện với bạn bè về Sương Hoa cho đến thời điểm này, tổng kết là, tôi thật sự rất thích tính cách của Tiêu Tiêu ở trong này, đại mỹ nhân yêu hận rõ ràng, không do dự không rối rắm không thánh mẫu, ở trước mặt người yêu thì dịu dàng quyến rũ, với kẻ thù thì thủ đoạn độc ác, tuy vô tình với người không liên quan nhưng cũng giữ một phần thương xót.

Ai dà nói nhiều lại giống như khoe khoang, nhưng mà thật sự không cách nào tự kiềm chế với Tiêu Tiêu này rồi......

Sẵn tiện trò chuyện một chút về câu hỏi mà độc giả từng hỏi tôi, rốt cuộc y có biết ngọc bội là bảo bối mà Việt vương cho không, đúng là tôi chưa viết rõ điểm này.

Có thể dựa vào tính cách của y để xem, lúc đầu chắc chắn y không biết rồi, nếu không sẽ không tặng cho Tổng đốc, nhưng sau khi biết thân phận của Việt vương, hơn nữa sau khi ngọc bội trở về, chứng bệnh của y cũng tốt lên, y thông minh tuyệt đỉnh như vậy, một chi tiết nhỏ liền biết chuyện gì xảy ra rồi.

Nhưng trọng điểm là, cho dù y biết cũng sẽ không nhận tình của Việt vương, một người vốn không sợ sống chết, làm sao sẽ cảm kích người khác cứu y, hơn nữa chính người này đã hại y thành như vậy. Cho nên trong lòng y biết cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn rất chán ghét chuyện này, tóm lại là Tiêu • phản Stockholm • Tiêu không sai.

❄️🦁🐰❄️

🌸 Tâm sự của mình nà 😂

Lúc trước mình có up 1 stt cảm thán về chương kết này, thật sự quá đau lòng cho Tạ Hào, tiên sư cứu quốc, cứu Vương Tiêu nhà ta lại có kết cục thê thảm như vậy, vừa thương vừa giận, giận vì yêu sai người. Lúc Tạ Hào gài bẫy làm vỡ ngọc bội linh thạch của Tiêu Tiêu, mình biết mn sẽ mắng anh nên mới note đừng chửi vội vì mình không nỡ thấy Tạ Hào bị mắng 😭 Mình bị ám ảnh một thời gian vì hình phạt thiên đao vạn quả này, đọc mà day dứt thương tâm vô cùng, khóc suốt 😭
Ở truyện cổ đại thì không nên dùng "anh" nhưng nếu các bạn để ý sẽ biết, từ Phượng Thê Ngô đến Sương Hoa Dao, mình đều đặc biệt dùng từ "anh" để nói về Vân Hà và Tạ Hào, là lòng riêng của mình với người mình thích sau đôi chim ku.
Vốn từ nhân xưng ở cổ đại rất ít ỏi nên chỉ có thể dùng "hắn" hoặc "hắn ta", nhưng mình đặc biệt dùng từ "hắn" dành riêng cho Vương Nhất Bác và từ "y" dành riêng cho Tiêu Chiến và cũng để mn dễ phân biệt, vậy nên chỉ còn từ "hắn ta" để dùng cho các nhân vật nam khác thôi nhưng nghe khá bất hảo, dùng cho Tạ Hào thấy không xứng, tuy hơi cấn một xíu nhưng đọc dần cũng quen thôi ha 😂

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Sương Hoa Dao - Cừu Nhỏ Không NgủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ