CHƯƠNG 3: SỢI DÂY TÌNH

437 21 5
                                    

Trịnh Phương Liên đi bên cạnh Phùng Thục Giang, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là hai thiếu nữ đã gắn bó với nhau từ nhỏ. Một người là con gái quan gián nghị đại phu ngày ngày kề cận khuyên can thánh thượng, một người là con gái rượu của thầy thuốc nổi tiếng nhất nhì chốn Đông Kinh. Tài năng và đức độ của thầy Thả là chuyện mà hỏi bất kì người dân kinh thành nào cũng biết, từ cậu bé tóc còn để trái đào hay ông lão tuổi đã ngoài sáu mươi. Nhưng tính cách thầy thì lạ lùng, không thích vào cung, không ưa hưởng vinh hoa phú quý, chỉ thích cả đời tự do ngoài dân gian chữa bệnh cứu người. Vậy nên dù tiếng thơm của thầy có bay xa, dù nhiều lần quan lớn họ Phùng có ngỏ ý giới thiệu thầy vào cung, thầy vẫn một mực chối từ. Trong suy nghĩ của thầy Thả, tránh càng xa hoàng cung càng tốt, ấy mới là cách giữ thân an toàn.

Vợ chồng thầy Thả chỉ có một mình Phương Liên, năm nay cũng đã đến tuổi vấn tóc cài trâm. Phương Liên nhẹ nhàng hơn, đoan trang hơn Thục Giang, nhưng nhút nhát hơn, hay ngượng ngùng hơn Thục Giang. Trái với cái miệng liến thoắng không ngừng nghỉ của bạn mình, những lúc Thục Giang mải mê kể chuyện trên trời dưới biển, Phương Liên chỉ yên lặng lắng nghe, đôi lúc lại ồ lên một vài tiếng bất ngờ.

"Vậy có khi nào gặp lại, hai cậu ấy sẽ bắt Giang tạ lỗi không?"

Phương Liên ngồi xuống phần gốc cây gạo đã đâm ngược lên khỏi mặt đất, tạo thành những chỗ nghỉ chân cho người đi đường. Nàng kéo Thục Giang xuống bên cạnh, tròn mắt hỏi lại Thục Giang. Phương Liên đang nghĩ, nếu người hôm đó gặp hai cậu thiếu niên là nàng chứ không phải Thục Giang, có lẽ nàng sẽ bật khóc đứng chôn chân ở đúng chỗ này. Thục Giang mạnh mẽ, dạn dĩ hơn nàng, da mặt cũng dày hơn nàng. Quả thực, Thục Giang không giống cha một chút nào. Phùng đại nhân là quan văn nho nhã, nhưng Thục Giang lại cứng đầu, ngang ngạnh, bướng bỉnh hơn.

"Tôi biết làm sao được! Nhưng nếu người ta bắt vạ thì tôi phải chịu thôi, tôi làm bẩn áo người ta thật mà."

Nàng bặm môi, không muốn nhắc đi nhắc lại chuyện về hai kẻ ấy nữa. Thục Giang vốn định kể cho Phương Liên chuyện mẹ muốn gả nàng đi, vậy mà suốt cả tháng trời ở bên nhà thầy Thả, nàng cứ phải ngậm thuốc nhuộm đến chát xít cả mồm miệng, đến ăn uống còn chán chứ đừng nói tới việc muốn trò chuyện cùng ai. Vừa đi, nàng vừa thủ thỉ với Phương Liên chuyện mẹ muốn gả nàng cho một cậu ấm nào đó mệnh Mộc, để sau này hắn sẽ bao bọc, chở che cho nàng. Chẳng mấy chốc mà bước chân của hai thiếu nữ dừng đúng gốc cây gạo hôm trước. Giờ thì không phải lác đác vài đóa, không phải lác đác vài cành, mà cả cây gạo đang nở xoè những bông hoa cuối cùng. Tán cây tròn to, che rợp cả một vùng như một cây đuốc đỏ rực đang bừng bừng chạy đua với cái nắng đầu hạ. Mùa này, con nước sông Nhị còn nhỏ, thuyền bè thong dong đi lại, chẳng ai bảo ai nhưng cứ đi qua đây đều chậm lại mái chèo, như thể muốn thu hết cái dáng vẻ rực rỡ của gốc gạo già.

Phương Liên háo hức nhặt lấy vài bông gạo rụng bên gốc, vẫy vẫy Thục Giang lại ngồi cùng. Nàng cố nhớ lại những lời thầy dặn về công dụng của hoa gạo, nhưng chỉ nhớ loáng thoáng được vài điều.

"Mỗi tháng u tôi đều bị đau bụng. U cứ đau là thầy sẽ sắc hoa gạo khô, lấy nước cho u uống."

"Vậy thì là hoa gạo khô sắc thuốc có thể chữa được đau bụng rồi. Liên xin thầy cho tôi một chút hoa gạo khô được không?"

Thục Giang khều khều cánh tay Phương Liên. Thiếu nữ còn đang tủm tỉm cười khi nghĩ đến cảnh thầy cần mẫn chọn từng bông hoa, rồi tỉ mỉ châm lửa sắc thuốc cho u uống.

"Sao? Giang lấy hoa gạo làm gì?"

"Tôi làm bánh, làm trà, làm món gì ngon có thể ăn được. Chứ thuốc thì u tôi ghét lắm!"

"Chuyện đó thì có khó gì." Phương Liên nhoẻn miệng cười, để lộ hai hàm răng đều, đen bóng màu nhuộm mới. "Mà tôi bảo này, hoa gạo còn chữa được cả bỏng nữa đấy!"

Tiếng vỗ tay tán thưởng phía sau khiến hai thiếu nữ giật mình quay lại. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của kẻ áo đen, Phùng Thục Giang nén tiếng thở dài, cố gắng vẽ ra một nụ cười gượng gạo.

Kẻ áo đen lên tiếng trước, rồi bước về phía hai người. Vẫn là ánh mắt sắc lẹm, đen thẳm như muốn xoáy vào tâm can người đối diện. Nhưng hôm nay, đuôi mắt ấy lại hơi cong lên thoáng như đang cười.

Phương Liên tò mò, mắt không rời hai người thiếu niên trước mặt. Toàn bộ ánh mắt nàng đổ dồn phong thái phiêu diêu tự tại của người áo lam đi phía sau. Trái với vẻ chăm chú của Phương Liên, Thục Giang chán chường đưa mắt nhìn họ, khẽ gật đầu.

[Dã sử Việt] Đông Kinh năm ấy - Lê Thánh Tông, Phùng Chiêu nghiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ