CHƯƠNG 9: VŨ LÂM (1)

287 16 2
                                    

Lê Tư Thành như chạy đua với thời gian và chạy đua với một thứ áp lực vô hình đang quẩn quanh cuộc sống thường nhật của hắn. Hắn tức tốc vào cung xin thánh chỉ hồi hương, hắn hối hả đến trại ngựa của lão thái bảo chọn ngựa, hắn vội vã giao Hoả Phủ, Hoả Liêm lại cho Ngô sung viên. Tất cả chỉ gói gọn trong một ngày. Lúc hắn kéo được hai con tuấn mã của lão thái bảo về đến phủ, vầng trăng đã như lưỡi liềm treo vắt vẻo trên đỉnh trời. Hắn còn chẳng buồn rửa tay chân, mệt mỏi nằm dài ra sập, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cuộc sống vốn bình lặng, thong thả của hắn bị xáo trộn theo cách mà hắn chưa đoán định trước. Hắn không nghĩ sóng gió sẽ nổi lên sớm như thế này. Thục Giang vuốt cho cặp lông mày của Tư Thành giãn ra, đắp lên người hắn tấm chăn rồi nhẹ nhàng thổi tắt đèn, về giường ngủ.

Ngay sáng sớm hôm sau, khi gà còn chưa kịp thức giấc, Lê Tư Thành đã xông vào buồng, hất tung chăn gối lên, dựng Thục Giang dậy. Hắn còn chẳng cho nàng thời gian để hỏi, liên tục ấn vào tay nàng hết thứ này đến thứ khác. Thậm chí, trong khi nàng còn ngáp ngắn ngáp dài, mắt còn chưa mở hết, hắn đã thay nàng buộc tóc, rồi cứ thế kéo nàng về phía cổng.

"Có chuyện gì mà điện hạ gấp vậy?"

Nàng đi như chạy để bắt kịp bước chân hắn, cả người đổ hẳn về phía trước vì bị Tư Thành lôi đi. Hắn không nói không rằng, nhưng hành động thật sự vô cùng kỳ quái, khác hẳn với thường ngày, hỏi cũng không trả lời. Hắn lẩm nhẩm gì đó trong miệng, hình như đang tính ngày tính tháng.

"Điện hạ nói cái gì đấy!"

Thục Giang vung tay ra khỏi Tư Thành. Nàng đứng lại giữa sân chính, chống nạnh thở hổn hển nhìn hắn. Lúc này hắn mới quay người lại, vẻ mặt bình thản tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Ta đưa nàng về Tây Kinh tế tổ."

Hôm ấy, nhằm ngày hai mươi tháng chín, Diên Ninh năm thứ sáu.*

*Năm 1459

Lê Tư Thành nhìn hai con tuấn mã mà hắn đã mất cả buổi chiều chọn lựa từ trại ngựa của lão thái bảo, quay sang hỏi Thục Giang.

"Nàng có biết cưỡi ngựa không?"

Hắn ấn dây cương ngựa vào tay nàng. Lúc này nàng mới nhìn tới hai con tuấn mã đang đứng thong dong trước cổng phủ. Nàng nhận lấy dây cương của con bạch mã lông trắng như bông, điểm xuyết bộ bờm đen óng ả, ái ngại nhìn về phía cổng thành. Bên cạnh nó là con ngựa ô cao lớn hơn, dưới mặt trời, lớp lông của nó ánh lên màu đỏ vàng như đồng thau. Lê Tư Thành nhìn nàng còn đang lưỡng lự, hất hàm về phía con ngựa ô.

"Nếu nàng không biết cưỡi ngựa thì hai ta cưỡi chung một con."

"Không! Thiếp biết."

Tư Thành cười gật gù sau câu trả lời của nàng. Hắn quay lại tháo dây cương, dắt ngựa đi trước. Tay phải hắn nắm dây cương, thấy Thục Giang vẫn còn chần chừ nhìn cương ngựa trong tay, tay trái vẫy vẫy ra hiệu cho nàng nhanh lên. Thục Giang đang ngái ngủ, chưa kịp hiểu thì Tư Thành đã vùng vằng giật dây trong tay nàng, ấn vào tay trái, còn hắn nắm chặt tay phải nàng mà kéo đi. Phía sau, đoàn người ngựa chở theo tư trang, hành lí chậm rãi đi theo hai người.

Sáng cuối thu, sương đêm quyện lấy từng bước chân của người đi đường. Những hàng quán ven lối chính trong thành Đông Kinh bắt đầu rục rịch mở cửa, mùi khói bếp khét lẹt do củi ẩm đầy trong không gian. Người đi chợ quẩy gánh hàng nặng trĩu, bóng lưng nhịp nhàng theo từng bước chân. Cả một toà thành rộng lớn đang chuẩn bị cho một ngày mới, còn đoàn người ngựa thì nối đuôi nhau đi ngang qua họ. Thục Giang khịt mũi, chỉ toàn thấy mùi khói quẩn quanh trong sương lạnh.

"Về Tây Kinh sẽ không lạnh thế này nữa, nhưng tầm này đúng mùa bão thì toàn mưa thôi."

Tư Thành nghe thấy tiếng nàng khụt khịt, lại thấy bàn tay nhỏ trong tay mình có hơi lạnh đi, mới khẽ trấn an nàng. Họ ra khỏi thành Đông Kinh khi ở phía chân trời, vầng dương đang dần dần ló dạng. Một quả cầu lửa xé tan màu u ám của đêm sương, làm đàn chim đang đậu trên cành nháo nhác vỗ cánh bay vọt lên không trung, gọi một ngày mới bắt đầu.

Khi cánh cửa ô Cầu Dền chỉ còn là một chấm đen bé xíu khuất xa sau trập trùng mây mù, khi chung quanh chỉ toàn là những cánh đồng cò bay mỏi cánh, khi hương lúa nếp non đương độ trổ đòng lan đầy không khí, Tư Thành mới dặn dò đám gia nhân cứ thong thả mà tiến về phía Nam, hắn và Thục Giang đi trước tìm nơi nghỉ chân. Hắn ngước nhìn đỉnh ngọn núi đá ngay mép đường đi, mấy bóng áo đen biến mất chỉ trong chớp mắt. Tư Thành nhếch môi khinh bỉ. Chó giữ nhà, gà gáy sáng. Giữa ban ngày ban mặt, khôn hồn thì đám chó săn triều đình ấy đừng để hắn phải ngứa ngáy chân tay mà động thủ. Rồi như chưa có chuyện gì xảy ra, Tư Thành thúc ngựa, hai con tuấn mã xé gió phi vào giữa muôn trùng rừng núi.

Tiếng vó ngựa nện xuống nền đất vừa ráo sương, tiếng gió sượt qua bên tai cùng hương thơm của sen Dâm Đàm thoang thoảng khiến Lê Tư Thành như say mê. Hắn hơi ghìm cương cho con ngựa ô phi chậm lại, để thiếu nữ và con bạch mã vụt lên trước. Dây cột tóc vướng vào một nhành cây ngả nơi lưng chừng, để lộ ra suối tóc đen dài tung bay trong gió. Thục Giang vội ghìm cương, đôi bàn tay thoăn thoắt búi cao mái tóc lên gần đỉnh đầu.

"Điện hạ buộc tóc không chắc chắn gì cả!"

Nàng quay người nhìn hắn, đuôi mắt cong lên lộ rõ nét hạnh phúc. Nụ cười của nàng ngày ấy không giống bất cứ người con gái nào hắn đã từng gặp trong toà thành Đông Kinh rộng lớn kia. Nụ cười không e thẹn, ngại ngùng, cũng không toan tính, mưu mô, càng không đong đưa lả lướt, càng không khiêm nhường, giữ mình. Nụ cười của nàng ngày ấy tựa như con chim sơn ca vừa được sổ lồng bay lượn. Nụ cười của nàng ngày ấy là nụ cười chan chứa sự tự do.

Nếu biết rằng bốn bức tường cao của tử cấm thành có thể giết chết nụ cười của nàng ngày ấy, hẳn là hắn sẽ để nàng bay đi. Nhưng Lê Tư Thành đã quá ích kỉ, quá nhỏ nhen mà đến lúc chết vẫn cố chấp cho rằng mình làm như vậy là bao dung, độ lượng.

"Vừa biết nữ công, nhưng lại biết cả cưỡi ngựa. Nàng còn giấu diếm những gì chưa cho ta biết?"

Hắn cười ha hả, tiếng cười hào sảng lay động lòng người, giữ ánh mắt thiếu nữ nán lại, như muốn lắng nghe cho trọn vẹn tiếng cười ấy. Thục Giang ngây ngốc trước dáng vẻ anh tuấn, điệu bộ khoan dung nhưng không kém phần uy dũng của hắn. Khắp trong ngoài, trên dưới thành Đông Kinh đều nức nở khen Bình Nguyên vương thiên tư tuyệt đẹp, từ nhỏ đã thông hiểu lễ nghi, xứng đáng là đấng trượng phu mà biết bao thiếu nữ ôm mộng mơ. Lời đồn trong thiên hạ quả thực không quá chút nào. Nhưng nếu những kẻ ấy được nhìn thấy hắn của hiện tại, rong ruổi trên lưng ngựa giữa những rừng cây rộng lớn, hoà vào cái bao la của đại ngàn để bản thân càng vĩ đại, hẳn là họ sẽ còn ngưỡng mộ hắn thêm vạn lần, hẳn là những lời nhỏ to về Bình Nguyên vương sẽ còn kéo dài từ quán trà nọ sang quán ăn kia, từ miệng của ông chủ này sang miệng của tên làm công nọ.

Nàng cứ ngẩn ngơ đến mức quên cả thúc ngựa chạy, cứ để bản thân lắc lư trên lưng con ngựa đang lười biếng dừng lại gặm cỏ.

"Đừng có nhìn ta như thế nữa! Nàng cứ như vậy da mặt ta sẽ mòn đi mất."

Lê Tư Thành nhảy xuống khỏi ngựa, vỗ vỗ vào lưng con bạch mã, nhắc Thục Giang. Lúc này nàng mới bừng tỉnh khỏi những giây phút ngẩn ngơ trước hắn. Lần đầu tiên nàng gặp hắn, đối diện với nàng chỉ là một bóng lưng rộng lớn. Hình như vì lần đầu tiên ấy, nên bây giờ, mỗi lần ở cạnh Tư Thành, nàng đều nhìn ngắm kỹ càng từng đường nét trên gương mặt hắn. Bóng lưng thì có thể giống nhau, có thể nhầm lẫn. Nhưng gương mặt của hắn, kể từ lần đầu tiên nàng nhìn thẳng trong đêm tân hôn, đã trở thành điều mà cả cuộc đời này nàng sẽ khắc ghi. Từ ánh mắt, đến sống mũi, đến đôi môi, tất thảy đều đã ghi sâu vào tâm trí nàng.

Thục Giang giật mình khi nghe văng vẳng tiếng ngâm bài thơ của Phật hoàng Trần Nhân Tông.

"Hoạ kiều đảo ảnh trám khê hoành
Nhất mạt tà dương thuỷ ngoại minh"*

[Dã sử Việt] Đông Kinh năm ấy - Lê Thánh Tông, Phùng Chiêu nghiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ