Yeonjun có vài ngày nghỉ trước khi quay trở lại làm việc, kế hoạch ban đầu sẽ là ngủ đến khi anh hoàn toàn tỉnh táo, có thể lại gọi gà và bia, rủ thêm Jungkook đến nhậu cùng. Nhưng sự hoàn hảo đó đã bị phá vỡ bởi mọi chuyện đêm hôm qua rồi. Tỉnh dậy từ khi tờ mờ sáng, mưa xối xả đập vào cửa sổ từng hồi, bầu trời xám xịt chẳng kém sự rối bời trong lòng anh. Bất giác le lói hạnh phúc khi được Soobin tỏ tình, nhưng cũng là chưa đủ để át đi bất an, mà chẳng biết phải làm sao. Chấp nhận hay là không? Rút cục thì anh vẫn chưa đủ tự tin để tiến tới với người anh yêu.Trời vẫn mưa không ngớt, Yeonjun chán nản nằm trên giường lướt điện thoại, tạ ơn là chủ nhân vẫn nhớ đến nó mà đòi về. Khoảng thời gian anh đi ngoài việc đọc những dòng retweet của fan còn là những bức ảnh Soobin đăng lên trang cá nhân của mình. Đẹp nhưng buồn đến nao lòng, và những caption đầy ẩn ý về một người nào đó mà cậu hết lòng mong mỏi. Yeonjun vẫn sợ một vài chục phần trăm trong đó không phải là mình, dù con mẹ nó trăm phần trăm là nói anh rồi. Thế nhưng những đau khổ vật vã khiến anh mất hết tự tin của bản thân, càng chẳng thể đối diện với sự thật.
"Yeonjun ơi?"
Tiếng Soobin gọi ngoài cửa khiến anh bừng tỉnh, hoảng loạn khi chưa chuẩn bị tinh thần để gặp cậu. Mà sau chuyện hôm qua thì chẳng khi nào anh sẵn sàng hết.
"Em... làm gì thế?"
"Mua đồ ăn cho anh, mưa thế này chắc chắn anh sẽ bỏ bữa rồi."
Soobin tự nhiên xách đồ đạc vào, mái tóc vẫn còn ướt vì mưa, quần áo cũng chẳng còn tươm tất. Đêm hôm qua quả thật chẳng dễ dàng. Nói không buồn thì chắc chắn nói dối, có điều thay vì thất vọng thì tại sao không cố gắng, cố gắng để chứng tỏ sự chân thành của mình, cũng là để anh có thời gian mở lòng thêm. Có một điều mà cậu luôn an tâm, ấy là Yeonjun chưa từng hết yêu mình, chỉ là không phải cứ yêu là sẽ nói ra. Một tình cảm bền chặt có lẽ nên là sự thấu hiểu sâu sắc của cả hai, và quan trọng hơn là đối phương luôn thấy thoải mái. Vì là anh, cậu sẽ chờ, coi như là bù đắp cho suốt quãng thời gian đơn phương khi trước vậy.
"Mưa thế mà... lau tóc đi."
"Yeonjun lau cho em được không?"
Đồ điên Choi Soobin, cố tình thách thức nhau đấy à? Chửi thầm trong lòng nhưng anh vẫn ôn nhu cầm khăn giúp cậu. Những lọn tóc dưới sự ma sát của lớp bông mềm mại dần dần tơi ra, rối bời. Chẳng ai dám mở lời cả, chỉ im lặng nghe tiếng mưa rơi, và cả tiếng lồng ngực bập bùng.
"Yeonjun... chuyện hôm qua tạm thời đừng nghĩ gì nhé, em sang đây để chúc mừng anh hoàn thành tập luyện thôi."
"Ừ."
Chưa bao giờ Yeonjun cọc lên như hôm nay. Sau từng ấy thứ mà bảo không nghĩ thì chắc chắn bị điên rồi. Thế mà anh vẫn đồng ý cho được, lại còn nhìn người kia tí tởn đứng dậy chuẩn bị bữa trưa. Ngày mưa thế này không gì phù hợp hơn là một nồi lẩu cay, một vài chén soju làm ấm bụng. Cũng không khó khăn gì để sơ chế mọi thứ dù cả hai cũng chẳng phải kẻ thành thạo chuyện bếp núc.
"Soobin ra thử nước lẩu nè."
"Không cần thử đâu, anh thích là được."
"Thử đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
•soobjun• Partenaire sexuel
FanfictionNền công nghiệp thời trang chưa bao giờ là chỗ dễ dàng cho chuyện tình cảm.