Trong suốt gần 30 cuộc đời đây là lần đầu tiên Yeonjun cảm thấy không biết nên phản ứng ra sao.
Anh đã trải qua quá đủ cung bậc cảm xúc trong mối quan hệ này, từ vui, từ buồn, bất ngờ rồi thất vọng, hạnh phúc rồi cô đơn, cho tới giây phút này rồi Yeonjun mới nhận ra anh chẳng hiểu nhiều về Soobin tới thế. Có lẽ anh nên sớm nhận ra trong ánh mắt của cậu vẫn còn nhiều điều dành cho anh, có lẽ anh phải hiểu rằng mình không cô đơn trong tình cảm này, và có lẽ giờ phút này anh nên đánh cậu thật mạnh và mắng cậu là đồ ngốc.
Cuối cùng Yeonjun không làm như thế, anh chỉ cúi mặt cười nhạt, mất một lúc thật lâu để lên tiếng.
"Mọi chuyện có vẻ không dễ dàng nhỉ? Anh cũng không biết nên nói sao nữa."
"Anh không cần đâu mà, em nghĩ là mình sẽ nhẹ lòng hơn, anh biết đấy, sau bao nhiêu lâu thì cũng được giải toả rồi."
Không hiểu sao trong khoảnh khắc ấy, Yeonjun có nhìn thấu tâm can của Soobin, nhìn thấy rõ mồn cái gai nhọn trong lồng ngực cậu. Chắc chắn không chỉ là ảo ảnh, bởi vì chính anh cũng nhoi nhói bên ngực trái, trong phút chốc cơ thể cũng như phản lời bộ não mà đờ đẫn không biết nên làm gì. Hoá ra bao nhiêu năm trôi qua, anh tưởng mình đã yêu đủ, thương đủ, trách cứ đủ, thế mà lại chưa bao giờ hiểu hết được cậu. Chưa bao giờ Yeonjun biết rằng Soobin yêu mình tới từng này, cho tới giây phút ấy, khi cố gắng nhìn vào đôi mắt đang cố né tránh ấy, anh mới như phát hiện ra một chút, có lẽ chỉ một chút thôi. Thước phim tua chậm trong đầu anh, từ khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, từ khi cả hai trao nhau thể xác, rồi cả nụ hôn vội vã yêu thương, ngay cả khi anh tủi nhục để cậu vuột mất khỏi tầm nhìn của mình. Câu chuyện tưởng thế mà chỉ trong một cái chớp mắt, chúng ta đã không còn trẻ nữa, nhưng rồi cứ mắc kẹt với thanh xuân của nhau. Yeonjun cho tới giây phút này vẫn luôn nghĩ rằng mình hiểu thế là đủ, và đủ ở đây là để biết không phải cứ còn yêu là sẽ ở lại, còn thương là sẽ cùng nhau. Đã có nhiều hơn một hiểu lầm, mọi chuyện phức tạp đến nỗi anh không cho phép mình nói một câu đơn giản rằng anh vẫn còn yêu cậu nhiều lắm, rằng không phải chỉ Soobin không muốn làm bạn, anh cũng muốn phá tan cái bức màn ngăn cách giả tạo và mỏng manh ấy.
"Safe flight nhé! Chắc cũng khó mà gặp lại Soobin, chúc em mọi điều tốt đẹp vậy, anh vẫn luôn muốn em hạnh phúc mà."
Soobin cười chua chát cúi đầu xuống, không dám nhìn anh bước đi. Tất cả những gì khi ấy cậu nghĩ ra chỉ là kìm nén bản thân không vứt hết tự trọng mà cầu xin anh một cơ hội. Nhưng Soobin cũng đủ lớn, hoặc là đủ cứng đầu, để cho rằng bản thân hiểu hết mọi chuyện, và quyết định lần nào cũng là đúng.
***
Gió biển lồng lộng thổi mát lạnh cũng không bay được mớ suy nghĩ rối rắm của Soobin. Trời quang đãng, trăng sao sáng vằng vặc, cảnh đẹp đến nao lòng thế mà rồi lại nhuốm màu đau đớn của người cô đơn ấy. Soobin nhìn xa xăm như xuyên thấu về quá khứ, khi mà cậu nhìn rõ một Yeonjun đang cuộn mình vào góc sát cửa sổ, đeo tai nghe, chìm mình vào giai điệu bài hát, vào cả bầu trời đêm lung linh. Khi ấy một bóng dáng cao lớn sẽ dịu dàng tiến lại và đặt anh vào trong vòng tay mình, rồi cả hai sẽ cứ lặng im như thế mà ở cạnh nhau, vừa riêng tư ý nhị, vừa ấm áp tình cảm.
BẠN ĐANG ĐỌC
•soobjun• Partenaire sexuel
FanfictionNền công nghiệp thời trang chưa bao giờ là chỗ dễ dàng cho chuyện tình cảm.