2

1.2K 118 17
                                    

Sáng hôm sau, Chính Quốc mơ màng tỉnh dậy, đầu thì đau nhức vì trận rượu đêm qua. Cậu uể oải ngồi dậy, tay xoa nhẹ lên trán.

"Bẩm Thái tử, đã đến giờ lên lớp rồi ạ. Mong Thái tử điện hạ nhanh chóng chuẩn bị."

Người nô tì thân cận đã quỳ bên cạnh từ lúc nào. Giờ Chính Quốc mới nhận ra sáng nay còn phải lên lớp học.

Cậu luống cuống chạy ra khỏi giường, định nhanh chóng đến Tập Ngọc thư nhưng chợt nhớ ra điều gì.

"Ngươi có thấy Thái Hanh huynh đâu không?"

"Dạ bẩm, Thế tử đã rời đi từ sớm rồi ạ. Chắc đêm qua hai điện hạ đã học hành vất vả lắm. Sớm nay lúc rời đi, Thế tử người trông có vẻ mệt mỏi lắm."

Chính Quốc chợt ngơ người, chẳng lẽ hôm qua huynh ấy không ngủ được hay sao? Vậy thì lần sau ta sẽ không uống rượu nữa.

^
- Tại Tập Ngọc thư -

" Kim nhật hoa tiền ẩm
(Hôm nay uống rượu ngắm hoa)

Cam tâm túy sổ bôi
(Cạn đôi ba chén gọi là mua vui)

Đản sầu hoa hữu ngữ :
(Buồn thay hoa biết nói cười: )

Bất vị lão nhân khai.
(Em không phải nở cho người già nua.)"

Sư phó Mẫn đang ôn tồn đọc thơ cho các học trò. Mọi người ai cũng đều lắng nghe chăm chú chỉ trừ một người.

Chính Quốc vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ nên không thể tập trung được, chỉ mở mắt đôi chút là lại nhắm tịt.

Thái Hanh mặc dù đêm qua không chợp mắt chút nào, nhưng cũng không đến nỗi tệ hại như vậy.

Rất nhanh sau đó, những biểu cảm không tỉnh táo này của Chính Quốc đã bị Sư phó Mẫn bắt gặp. Ông nghiêm khắc cất giọng.

"Thái tử ..."

Nghe thấy tiếng gọi thì cậu ngơ ngác đứng dậy. Trông thấy học trò như vậy thì ai mà không bực mình cơ chứ.

Khi đang định trách phạt thì Thái phó chợt khựng lại khi thấy Thế tử đột nhiên cũng đứng dậy. Đứa trẻ này là đang muốn làm gì...

"Thưa sư phó, đêm qua là do ta muốn đệ ấy đọc thêm chút thơ văn cổ, nên mới thức khuya và dẫn đến không được tỉnh táo như vậy. Muốn trách phạt xin sư phó cứ trách phạt ta."

Với bao nhiêu năm dạy học thì chẳng lẽ Thái Phó Mẫn không biết được học trò mình hay sao. Ông chợt mỉm cười rồi nói.

"Thế tử nói vậy thì bản quan cũng không còn gì để nói. Về phần Thái tử, đây cũng là lần đầu tiên người ngủ gật trong giờ học, ta cũng có thể cho qua, không tính toán tới. Nhưng nếu đêm qua thực sự Thế tử có thể khiến Thái tử bỏ công bỏ sức để đọc thơ văn cổ, thì ngày mai có thể cho bản quan nghe qua những tứ thơ mà hai người học, được không?"

Nghe đến đây thì hai người cũng đã biết lời nói dối của mình không qua mắt nổi Sư phó nên đành ngậm ngùi gật đầu. Thà về học thơ còn hơn là chịu phạt lần nữa...

|VKOOK| TAM SINH.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ