Thái Hanh vẫn đứng nhìn Chính Quốc như vậy, ánh mắt anh giờ đã nặng trĩu những nỗi tương tư. Trong ánh mắt xa xăm tưởng chừng như chứa đựng tất cả nỗi lo lắng cho người con trai nhỏ bé ấy.
Anh không biết liệu khi mình rời đi rồi, có ai còn có thể lo lắng cho Chính Quốc của anh nữa hay không. Anh sợ ông trời sẽ lại đối xử tệ bạc với đệ ấy một lần nữa, bản thân thì chẳng còn có thể che chở cho người. Nghĩ đến đây thì Thái Hanh chẳng nén nổi giọt lệ chợt rơi ra từ đáy mắt.
"Tướng quân, người trở về rồi, sao không vào trong điện nghỉ ngơi...."
Một người nô tì trong lúc dọn dẹp đã nhìn thấy bóng dáng nấp sau cánh cửa của Thái Hanh, nên nhanh chóng mời anh vào trong điện nghỉ. Chính Quốc nghe thấy tiếng nói thì nhanh chóng đứng dậy như muốn đón sư phụ trở về.
Thái Hanh vì đã bị bắt gặp nên vội lau đi giọt nước mắt vừa rơi ra kia, sau đó bước vào với gương mặt bình thản nhất mà anh có thể bày ra lúc đó.
"Sư phụ về rồi.."
"Ừm, em đã sẵn sàng để về Vương phủ chưa?"
"Dạ, con đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. Chỉ đợi người về là có thể khởi hành rồi."
"Vậy thì chúng ta đi thôi..."
...
Trên đường rời khỏi Hoàng cung, chiếc kiệu sáu người khiêng màu đỏ như kiệu hoa, từ từ di chuyển dưới màn mưa của những cánh hoa tuyết trắng, mặc dù đẹp nhưng lại toả ra một vẻ bi thương khó tả. Từ bức tường thành cao, bóng dáng một người con trai mặc long bào đang cười đắc ý nhìn xuống đoàn người đang rời đi kia.
Chính Quốc vén nhẹ tấm rèm và nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng này sao mà buồn quá. Cậu thấy vậy thì muốn quay sang cảm thán với Thái Hanh một chút nhưng khi vừa quay sang nhìn người thì bắt gặp ngay ánh mắt đang ngấn lệ của sư phụ. Thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt như vậy thì tất nhiên Chính Quốc rất bất ngờ.
"Người có điều gì khó chịu sao ạ?"
Thái Hanh đưa tay lên gạt nhẹ đôi mắt ướt rồi mỉm một nụ cười gượng gạo với cậu.
"Ta không sao... Chỉ là muốn ngắm em thêm một chút thôi..."
Trước thái độ kì lạ này của sư phụ thì Chính Quốc không khỏi càng hoang mang hơn. Chẳng phải cậu đã ở bên cạnh người rồi hay sao, hà cớ gì trong ánh mắt sư phụ lại chỉ còn nỗi buồn và sự nuối tiếc như vậy.
Nhưng Chính Quốc nào đâu có biết ánh mắt ấy của Thái Hanh thực chất là đang muốn nói lời từ biệt đến người mình thương.
Chính Quốc à, kiếp này ta lại chẳng thể cùng đệ đi đến cuối con đường, bản thân ta dù đã cố gắng hết sức tìm lại được đệ, tưởng chừng như sắp đạt được mọi điều chúng ta đã ước hẹn từ trước nhưng bỗng trong phút chốc lại vụt mất khỏi tầm tay.
Là ta có lỗi với đệ ... nhưng ít ra kiếp này ta đã được ở bên đệ đến lúc ta rời đi, quãng đời sau này ta đã cho người an bài tất cả, chắc chắn nửa đời sau này Chính Quốc của ta sẽ không phải lo nghĩ về bất cứ điều gì nữa, sống một đời an nhiên, vô lo vô nghĩ ...
BẠN ĐANG ĐỌC
|VKOOK| TAM SINH.
FanficCanh Mạch Bà còn được gọi là Vong tình thủy, khi uống vào sẽ quên hết những chuyện yêu hận tình thù của kiếp này, rồi sẽ được chuyển kiếp đầu thai. Truyền thuyết kể rằng, canh Mạch Bà chính là những giọt nước mắt đã rơi xuống ở kiếp này, và được Mạc...