5

1.5K 150 23
                                    


Năm Thái tử Chính Quốc 14 tuổi, Thế tử Thái Hanh 16 tuổi.

“Trịnh huynh, Phác huynh, dạo này trong cung chán quá, hay chúng ta trốn ra ngoài cung chơi một chuyến đi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Chính Quốc đưa ra những tối kiến như vậy, nên các Hoàng huynh cũng không có gì bất ngờ.

Hạo Tích hoàng tử vẫn thản nhiên cầm tách trà đưa lên miệng. Còn Phác Nhị hoàng tử cũng coi như không nghe thấy gì, mà cắn một miếng bánh hoa quế thơm ngon.

Trên bàn trà chỉ còn một nhân vật cuối cùng, Thái tử đưa mắt về phía Thái Hanh đang nhìn xa xăm. Cậu đưa tay chạm vào cánh tay anh như muốn nhờ giúp đỡ.

Thế tử quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt long lanh của Chính Quốc, có vẻ cậu bé muốn đi chơi lắm rồi. Thái Hanh không còn cách nào khác, anh đành nói hộ Thái tử đôi lời.

“Ta thấy ý kiến của Thái tử cũng không phải ý tồi. Hay chúng ta cứ đi chơi một chút, chỉ cần về trước khi đến giờ đóng cửa thành là được.”

Thấy có người về phe mình nên Chính Quốc hớn hở ra mặt. Cậu quay sang nhìn về phía hai hoàng huynh lúc này vẫn còn đang lưỡng lự.

“Thái Hanh huynh cũng đã nói vậy rồi, chỉ cần về trước ba canh giờ là chắc chắn sẽ không ai biết đâu.”

Thế tử nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Chính Quốc thì không khỏi nở nụ cười.

Chỉ cần là điều cậu muốn, dẫu vô lý đến đâu Thái Hanh cũng sẽ khiến nó thành hiện thực. Đúng là không biết ai đã chiều hư ai nữa …

*

Vậy là nhờ sự giúp sức của Thế tử, Chính Quốc đã thành công lôi kéo hai vị huynh trưởng của mình cùng trốn ra ngoài thành. Bốn người cải trang thành Thái giám, đi theo xe chở phế liệu ra ngoài Hoàng cung.

Việc này suôn sẻ hơn họ tưởng rất nhiều, không hề bị ai nghi ngờ, cứ như vậy mà thuận lời ra khỏi Ngự Môn quan. Nơi này là cửa sau dùng để trung chuyển các vật phẩm thiết yếu ra vào cung, được các Thái giám và nô tì sử dụng là chủ yếu.

°

“Đó, đệ đã nói là không sao mà.”

Chính Quốc vừa cởi chiếc áo Thái giám bên ngoài vừa cười đắc chí với mấy người còn lại. Trịnh huynh vì là huynh trưởng nên vẫn phải trấn chỉnh lại đệ đệ của mình.

“Lần này là do may mắn thôi. Đệ đừng có mà chủ quan, đây là lần đầu và cũng là lần cuối trốn ra khỏi cung đó, đệ biết chưa?”

“Đệ nhớ rồi …”

Chứng kiến màn giáo huấn này thì Thái Hanh và Trí Mẫn chỉ còn biết cười trừ. Tất cả sau khi chỉnh sửa lại y phục thường dân trên người, thì cùng nhau đi đến khu chợ gần đó.

Đây là khu chợ tập nập bậc nhất Cao Ly với vô cùng nhiều những món đồ từ khắp nơi trên đất nước đổ về. Chính Quốc vì từ nhỏ chưa bao giờ bước chân ra khỏi cung nên nhìn thấy cái gì cũng rất háo hức.

Cậu chạy lăng xăng khắp nơi, sà hết vào quầy bánh này rồi lại sà vào sập đồ ăn nọ. Trên tay Chính Quốc có rất nhiều món đồ ăn ngon, vừa đi cậu vừa vui vẻ đưa hết vào miệng. Trông thấy vậy thì các huynh đệ đi cùng chỉ biết lắc đầu bất lực.

|VKOOK| TAM SINH.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ