4

575 50 10
                                    

Sau khi Chính Quốc rời đi, Thái Hanh dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía mẫu thân của mình.

“Mẫu thân, người nghĩ cưỡng ép được em ấy từ bỏ thì con sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời người mà thành thân sao?”

“Ta không cần biết, con bắt buộc phải thành thân..”

“Nếu người càng cưỡng cầu thì chắc chắn con sẽ không nghe theo lời người đâu..”

Nói rồi, anh quyết đoán quay người rời đi. Thế nhưng anh nào có biết, từ đằng sau nụ cười khó đoán bỗng ẩn hiện trên gương mặt của Vương mẫu Kim. Bà ta đắc ý.

“Chẳng lẽ con nghĩ ta không có chuẩn bị gì mà đến đây hay sao? Con đúng là coi thường người mẫu thân này quá rồi.”

Thái Hanh từ phủ chính, chạy một mạch đến phòng của Chính Quốc. Anh đứng trước cửa phòng em, thấy ánh đèn bên trong đã tắt ngấm từ khi nào. Thái Hanh từ tốn chạm vào cánh cửa nhưng lại không thể mở ra được.

Chẳng lẽ em ấy ngủ rồi sao?

Sau vài lần thử thì cánh cửa ấy vẫn không di chuyển, anh bất lực ngồi thụp xuống, tựa đầu vào cửa mà thở dài.

“Chính Quốc à, ta xin lỗi vì không thể bảo vệ được em. Có phải em đang giận ta lắm, đúng không?”

“…”

Đằng sau cánh cửa nơi Thái Hanh đang ngồi, một cậu bé cũng lặng lẽ tựa đầu vào cửa đó mà rơi lệ.

Cậu nghe thấy tiếng anh nhưng chỉ đơn giản là không muốn đối mặt. Không hiểu sao trong trái tim bé nhỏ này lại gợn lên một chút đau lòng.

Biết là anh yêu mình nhưng tại sao cậu vẫn chẳng thể nào vượt qua được những lời nói nặng nề ấy, nó như đâm thẳng vào trái tim vẫn đang tràn ngập tình yêu này.

Khi yêu ai đó thật nhiều rồi bất chợt biết sự hiện diện của mình ảnh hưởng đến người đó, thì mới hiểu được cảm giác của Chính Quốc ngay lúc này. Ngoài một mình chịu đựng thì cậu không còn biết làm gì khác.

“Chính Quốc, ta biết em vẫn chưa ngủ mà. Em cũng giống như ta, làm sao có thể vượt qua được sự thất vọng này…”

“…”

“Ta hứa với em sẽ khiến mẫu thân ta đổi ý. Người sẽ sớm chấp nhận em thôi, em đừng lo lắng.”

“…”

“Ta chỉ cho phép em buồn lòng một đêm nay thôi, ngày mai ta sẽ cùng em vượt qua chuyện này…”

“…”

“Nhớ nhé, đêm nay ta sẽ ngồi ngoài này đợi em. Sáng mai chúng ta lại cùng đi ngắm cảnh bên hồ, được không em?”

“…”

Trái tim Chính Quốc như được sưởi ấm trở lại, cậu cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ nhàng, như trút được gánh nặng trong lòng mình.

Hoá ra chỉ cần có anh bên cạnh thì dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta cũng sẽ có thể cùng nhau vượt qua.

Hai người mặc dù cách nhau một bức vách nhưng tựa như đang ngồi cạnh bên nhau. Cả hai đều nở một nụ cười, khẳng định niềm tin về tình yêu này sẽ mãi mãi tồn tại nơi đây..

|VKOOK| TAM SINH.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ