Băng qua những con đường heo hút nơi rừng cây phủ đầy tuyết trắng, Chính Quốc chạy như chưa từng được chạy, ánh mắt cậu kiên định nhìn về phía trước. Mặc dù dưới thời tiết lạnh cắt da cắt thịt nhưng làm sao nó lạnh lẽo bằng trái tim Chính Quốc lúc này.
Trong lòng cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, quay lại Hoàng cung tìm đến Triết Viễn Thế tử. Người duy nhất có thể giúp đỡ mà cậu nghĩ ra lúc này chỉ có một mình người ấy mà thôi. Bản thân cậu không đủ năng lực nên chỉ có thể tìm người trợ giúp. Ngoài sư phụ ra thì Chính Quốc chẳng quen ai ngoài Thế tử, mong rằng nếu gặp được, người ấy sẽ ra mặt giúp đỡ cậu.
Cậu cứ đi mãi trong khu rừng đó, từng bông tuyết rơi xuống thấm vào làn da khiến cơ thể bé nhỏ càng ngày càng lạnh dần. Đôi chân cũng vì thế mà không muốn bước tiếp nữa. Nhưng làm gì có gì quan trọng hơn việc tìm ra người hãm hại sư phụ cơ chứ. Mặc dù cơ thể đã không còn sức lực nhưng ý chí vẫn thôi thúc cậu chạy về phía trước. Chẳng biết Chính Quốc đã chạy bao nhiêu lâu, cậu chạy từ lúc màn đêm vẫn bao phủ không gian đến khi mặt trời ló rạng cậu vẫn đang miệt mài chạy về phía Hoàng cung.
…
Ánh mặt trời đã toả sáng khắp bốn phương, khiến không gian cũng ấm áp hơn rất nhiều. Phía cổng thành dẫn vào Hoàng cung, một hồi trống dài vang lên như đang muốn báo hiệu một điều gì đó.
Chính Quốc sau một đêm dài chạy điên cuồng thì cuối cùng cũng thoát ra khỏi khu rừng đó. Cậu bước từng bước uể oải qua khu chợ để tiến đến với cổng thành. Giờ cậu mới nhận ra hình như đang có điều gì đó diễn ra tại nơi đây. Những người dân xung quanh cũng dần tiến đến đứng trước cổng thành và không ngừng bàn tán. Chính Quốc tất nhiên là không hiểu gì cả, cậu ngơ ngác quay sang hỏi một người dân bên cạnh.
“Có chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây đông vậy?”
Người dân bên cạnh tỏ ra rất ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi có phần ngây ngô của cậu thiếu niên trước mắt.
“Vậy là thiếu gia đây không biết rồi. Nếu từ Hoàng cung truyền ra hồi trống có chín tiếng như vậy là trong cung đang có tang. Chắc đợi một chút nữa sẽ có quan quân ra thông báo thôi…”
Trong cung có tang?
Chính Quốc ngơ người, tại sao sư phụ vừa mới ra đi, trong cung cũng lại có người mất chứ? Chẳng lẽ người ấy cũng bị hại rồi?
Nghĩ như vậy, Chính Quốc lại càng lo lắng gấp bội. Nếu mà mất cả người đó thì cậu sẽ không sống nổi mất…
Chẳng để cậu phải suy đoán nhiều, chỉ một lúc sau một quan quân từ từ tiến đến đứng trên bục thông báo của cổng thành.
“Bá tánh lắng nghe thông báo … Vào hồi canh ba đêm qua, bệnh hen xuyễn của Bệ hạ bỗng nhiên trở nặng. Dù đã được các thần y trong cung hết mực cứu chữa nhưng cuối cùng người vẫn không thể qua khỏi. Bệ hạ đã tạ thế và hưởng dương 40 tuổi….”
Các người dân xung quanh nghe đến đây thì bắt đầu bàn tán to nhỏ. Chính Quốc chỉ nghe thấy một chút, câu được câu không.
BẠN ĐANG ĐỌC
|VKOOK| TAM SINH.
FanfictionCanh Mạch Bà còn được gọi là Vong tình thủy, khi uống vào sẽ quên hết những chuyện yêu hận tình thù của kiếp này, rồi sẽ được chuyển kiếp đầu thai. Truyền thuyết kể rằng, canh Mạch Bà chính là những giọt nước mắt đã rơi xuống ở kiếp này, và được Mạc...