24

3 0 0
                                    

"Ngày hôm đó" mà Văn Thời nói chỉ phù hợp với khái niệm thời gian của người trong lồng, chứ thật ra bên ngoài cũng chưa trôi qua bao lâu.

Lúc thoát ra khỏi lồng, cơn mưa vừa tạnh, giọt nước dọc theo tán ô nhỏ xuống tí tách. Bọn họ vẫn ở đầu đường gần Tây Bình Viên, cửa hàng hai bên đóng kín, theo lý mà nói thì phải cực kỳ vắng vẻ.

Nhưng khi Văn Thời vừa mở mắt ——

Một đám người vây kín xung quanh.

Tất cả đều là phụ nữ, mái tóc xõa tung trên vai vừa đen vừa dày, gương mặt xanh trắng, trán dán bùa vàng.

Tròng mắt bọn họ trắng hếu, ở giữa chỉ có một chấm nhỏ màu đen, thấp thoáng chuyển động. Bờ môi đỏ tươi, khóe miệng cong cong, đầu lưỡi thò ra khỏi miệng, dài thườn thượt hơn cả tóc.

Hạ Tiều giây trước còn đang tám nhảm với Chu Húc, giây sau đã đối mặt với mấy thứ này, cậu chửi bậy một câu, sụp đổ ngay tại trận.

Mấy người phụ nữ đó đứng bất động, Hạ Tiều cũng không dám nhúc nhích.

Cậu lặng lẽ tóm lấy cánh tay trái của Văn Thời, thều thào hỏi: "Anh, chúng ta thoát khỏi lồng chưa?"

Văn Thời còn chưa mở miệng, Tạ Vấn đã trả lời thay: "Ra rồi."

Giọng Hạ Tiều càng yếu ớt: "Thế mấy thứ này là gì?"

Văn Thời mấp máy môi.

Tạ Vấn: "Quỷ."

Hạ Tiều gắng gượng được một giây, sau đó bám rịt cánh tay Văn Thời, im bặt trượt xuống đất.

Văn Thời: "......"

Tuy rằng người tắt thở là Hạ Tiều, nhưng hắn cảm giác người Tạ Vấn nhằm vào là mình.

"Anh có thù với tôi à?" Văn Thời không rút được tay trái ra, đành phải nghiêng đầu kẹp cán dù, duỗi tay phải xử lý đám nữ quỷ kia.

"Ai lại thế bao giờ." Tạ Vấn ung dung thong thả chối bỏ, vươn tay qua đỡ cán dù thay hắn.

Anh ta vẫn đeo găng tay màu đen, cầm tận dưới cùng cán dù, giữ một khoảng cách lịch sự với mặt Văn Thời.

Cũng không biết vì sao, khi vừa nhìn thấy cổ tay tái nhợt đó, Văn Thời đột nhiên nhớ tới xúc cảm mát lạnh trên ngón tay Tạ Vấn, động tác hướng về phía nữ quỷ hơi chững lại.

"Ngẩng đầu lên một chút." Tạ Vấn nhắc nhở Văn Thời thả ra, "Tạnh mưa rồi, tôi gập dù lại đây."

Đợi một lúc không thấy hắn trả lời, anh nhỏ giọng hỏi một câu: "Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Văn Thời đột nhiên hoàn hồn.

Hắn mím môi duỗi thẳng cổ, yên lặng để Tạ Vấn lấy dù đi. Sau đó chọn bừa một con quỷ rồi giật lá bùa trên mặt nó xuống.

Nháy mắt khi lá bùa được giật ra, một hàng nữ quỷ bắt đầu khẽ động đậy như thể muốn thoát khỏi phong ấn lao thẳng qua.

Văn Thời chẳng thèm quan tâm, duỗi tay định gỡ lá bùa thứ hai.

Ai ngờ nghe thấy có người càu nhàu: "Thế này là thoát rồi hả?"

Sau đó nữ quỷ trước mặt hắn dần dần tiêu tán thành khói, biến mất tăm chỉ để lại bảy lá bùa lượn vòng rơi xuống đất, được người ta bắt trúng.

Người nhặt lá bùa là một người đàn ông, vóc dáng cao ráo, làn da màu lúa mạch, dáng người tháo vát, tóc cạo ngắn, trông giống như người luyện võ, mỗi tội nét mặt hơi đơ.

Văn Thời nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn trong chốc lát, sau đó lại dời xuống ngực người kia.

Do quần áo che chắn nên Văn Thời không nhìn thấy ấn ký trên trái tim đối phương. Nhưng hắn cảm nhận được, đây là một con rối. Một con rối gần như người sống.

Con rối kia bắt được lá bùa, quay đầu hỏi phía sau lưng: "Bắt được rồi, làm gì bây giờ?"

Một cô gái đứng sau lưng hắn, tóc dài qua cổ, một bên tóc vén ra sau tai, để lộ một hàng đinh sáng lấp lánh trên vành tai. Gương mặt trang điểm đậm giống như một tấm mặt nạ che mất nhan sắc thật sự, không rõ bao nhiêu tuổi. Nhưng nhìn đường nét khung xương thì chắc hẳn là một người đẹp.

"Đốt giúp tôi." Cô trả lời con rối, đôi mắt trong veo như thủy tinh quay sang, ánh mắt lướt qua Hạ Tiều, ngập ngừng giây lát trên người Văn Thời, sau đó nhìn sang Tạ Vấn, cô ta nói: "Ban nãy đứa nào bóc bùa của bà xuống?"

Văn Thời: "..."

Cô nàng này đừng nên mở miệng thì hay hơn.

"Ma ốm, có phải anh không?" Cô nhìn chòng chọc Tạ Vấn.

Văn Thời mấp máy môi, thì thầm mấy chữ: "Anh quen bà cô này à?"

Tạ Vấn nghe được khẽ cười.

Anh nghiêng đầu ho khan hai tiếng, tiếp đó gãi chóp mũi trả lời: "Cũng coi như quen, thuộc họ Trương."

Người nhà họ Trương quá đông, lít nhít chằng chịt trên bức danh phả, Văn Thời nghe xong cũng chẳng biết là ai, chỉ 'À' một tiếng.

Tạ Vấn thấy hắn vẫn thắc mắc liền bổ sung thêm: "Lúc nãy ở trong lồng, con trai Trương Bích Linh từng thuận miệng nhắc tới, không biết cậu còn nhớ hay không, tên là Trương Lam ấy."

Bà cô phía đối diện: "....."

Trương Lam từng trải qua nhiều tình huống, gặp đủ loại người, cũng tiếp xúc với đủ kiểu giới thiệu. Hầu hết...Không, phải nói là mỗi lần, chỉ cần nhắc tới tên cô là người nghe đều sẽ xuất hiện dáng vẻ bừng tỉnh, đồng thời nói một câu 'Chính là vị Trương Lam đứng đầu trên danh phả ấy hả?!"

Nói thẳng ra là rất sảng khoái.

Nhưng nghe mãi cũng chỉ có vậy.

Trương Lam cảm giác bản thân đã qua cái tuổi kiêu ngạo hả hê vì mấy điều này, nhưng hôm nay khi cô nghe được lời giới thiệu của Tạ Vấn mới phát hiện bản thân vẫn còn trẻ tuổi.

Cái gì mà 'Thuận mồm nhắc tới"?

Cái gì là "Không biết cậu có nhớ hay không"?

Trương Lam đi giày cao gót hùng hổ xông tới.

Ngờ đâu lúc tới gần lại nghe thấy anh chàng cực kỳ đẹp trai bên cạnh Tạ Vấn nói một câu: "Có chút ấn tượng."

Một chân Trương Lam giẫm lên nắp cống, đế giày bị mắc lại.

"Trước khi ra khỏi cửa, cậu đã tính được quẻ gì cho tôi?" Cô nàng quay đầu hỏi con rối giống như vệ sĩ kia.

Đối phương trả lời đâu ra đấy: "Lục ngũ: Hoàng thường, Nguyên cát." [1]

[1] Hào Lục ngũ: Váy vàng thật tốt, thật hay. Hoàng 黃 – màu vàng. Thường 裳 – xiêm, váy, quần. Cộng thêm vàng ngày xưa là màu chỉ có vua chúa mới được mặc nên tượng trưng cho may mắn => Nguồn: Wikipedia.

,Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ