ợi đến khi kết thúc chuỗi ngày lễ, Văn Thời lại tới rừng cây dưới chân núi, nhưng liên tiếp mấy ngày đều không gặp được bà lão hái thuốc.
Hắn hơi lo lắng bèn ôm theo đại bàng Kim Sí lần mò tới ven thôn, trên đường còn không quên bóp mỏ chim không cho nó kêu. Sau đó, hắn thấy cờ dẫn hồn màu trắng mắc trên sào trúc và tiền giấy rải đầy đất.
Họ hàng thân thích trong thôn đốt giấy để tang, Văn Thời láng máng nghe thấy bọn họ bảo rằng bà cụ mất rồi. Sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, đón đêm giao thừa, bà ra đi trong lúc say giấc, không bệnh không đau đớn, cứ thế hết thọ chết già.
Nhiều đứa trẻ còn nhỏ không hiểu ý nghĩa của việc qua đời. Chỉ cảm thấy đông người thì rất vui, chúng được người lớn trong nhà dẫn đến dập đầu vái lạy, sau đó quay ra nô đùa ầm ĩ cùng nhau.
Nhưng Văn Thời hiểu điều đó có nghĩa là gì. Hắn biết rằng từ nay về sau, bất kể là xuân hạ thu đông, khi hắn vào rừng đều sẽ không gặp được người đeo cái sọt, cười híp mắt nhét cho hắn trái cây cùng bánh ngọt nữa.
Đêm hôm ấy Văn Thời lại mơ thấy giấc mơ kia.
Mỗi tội lần này trong mơ không chỉ có mỗi tòa thành quỷ với núi thây biển máu nữa, mà còn nhiều thêm một bà lão hái thuốc, bước chân tập tễnh đi dọc theo con đường dài tối đen, gọi thế nào cũng không quay đầu.
Những tiếng quỷ khóc kia giống như những lưỡi dao mũi kim cứa vào trong đầu hắn, ghim chọc thật mạnh khiến đầu hắn đau như muốn nứt toác, nhưng không tránh thoát được.
Văn Thời trong mơ giằng co cùng những thứ đó rất lâu.
Rốt cục đến lúc mở được mắt ra, hắn phát hiện mình không ở trên giường mà đang đứng trước cửa phòng Trần Bất Đáo, hai bàn tay tràn đầy sương đen cuồn cuộn như những lưỡi đao đang cố chui vào trong phòng.
Hắn sững sờ hồi lâu mới rùng mình quay đầu bỏ chạy, sau đó không dám nhắm mắt nữa.
Văn Thời biết đại bàng Kim Sí không sợ sương đen. Hắn không trở về phòng mà ngồi khoanh chân trên mỏm đá ở đài luyện công hì hục nhổ lông xù trên đầu đại bàng Kim Sí, trông thấy nó bị sương đen bủa vây mà vẫn tràn đầy sức sống, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một xíu.
Không biết bản thân đã ngồi bao lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng sột soạt đằng sau lưng, là tiếng vạt áo quét nhẹ qua cành tùng phủ tuyết trắng.
Hắn biết là Trần Bất Đáo tới, nhưng vì bản thân đang buồn bực nên không chịu quay đầu.Bởi chỉ cần nhớ đến chuyện đêm qua mình đứng trước cửa phòng Trần Bất Đáo một cách quỷ dị, hắn lập tức cảm nhận được cơn khó chịu không biết từ đâu ập đến. Lúc ấy hắn không hiểu nổi vì sao bản thân lại khó chịu, mãi sau này mới hiểu được đó là một loại sợ hãi.
Sợ rằng một ngày nào đó sẽ mất kiểm soát mà làm hại đến người mình không muốn làm tổn thương nhất. Mặc dù hắn biết, chỉ cần Trần Bất Đáo có chút đề phòng thì sẽ không thể bị hắn làm hại.
"Sao cái đuôi của ta lại bị rơi ở chỗ này thế nhỉ?" Trần Bất Đáo cúi người phía sau hắn, dùng lòng bàn tay nâng cằm hắn để hắn ngẩng đầu lên.
Có thể là do mắt của Văn Thời quá đỏ làm Trần Bất Đáo sửng sốt một lúc mới giúp hắn lau đi mấy giọt nước mắt đọng trên cằm rồi xoay người hắn lại.
Văn Thời duỗi một tay ra nói: "Những thứ đó lại xuất hiện."
Trần Bất Đáo gật nhẹ đầu: "Thấy rồi."
Văn Thời cứ nghĩ rằng hắn sẽ hỏi "Chuyện gì xảy ra thế", nhưng cuối cùng lại nghe thấy Trần Bất Đáo nói: "Có đau không?"
Thật ra rất đau, đau lắm, là loại đau đớn chui vào trong đầu, xuyên qua trái tim, lan khắp cơ thể, bám rịt vào linh tướng, làm thế nào cũng không thoát khỏi nỗi đau ấy.
Nhưng có lẽ là do hắn đã tỉnh từ lâu, lúc Trần Bất Đáo hỏi đến, hắn lại cảm thấy vẫn ổn. Thế là lắc đầu khẽ nói: "Không đau."
Trần Bất Đáo cúi xuống nhìn đỉnh đầu hắn, một lúc sau mới nói: "Mới tí tuổi đã học được cách lừa dối người rồi."
Văn Thời hơi nhíu mày, ngửa mặt lên hỏi: "Sao ông biết là tôi lừa ông."
Trần Bất Đáo: "Bởi vì ta là sư phụ."
Hắn ngồi xuống bệ đá, Văn Thời nhìn đám sương đen trên người mình rồi lặng lẽ nhích sang bên cạnh. Vốn nghĩ rằng bản thân di chuyển rất cẩn thận thì sẽ không bị chú ý, nhưng thật ra tất cả động tác của hắn đều lọt vào trong mắt Trần Bất Đáo.
Đối phương im lặng hồi lâu mới nói: "Cho con xem một thứ."
Văn Thời vẫn giữ nguyên khoảng cách, tròn mắt tò mò nhìn hắn.
Trần Bất Đáo xòe lòng bàn tay về phía Văn Thời. Bàn tay kia vừa sạch sẽ vừa ấm áp, đẹp hơn bất kỳ bàn tay nào hắn từng nhìn thấy. Hắn nhìn chằm chằm chốc lát, nhịn không được giấu bàn tay đầy sương đen của mình ra sau lưng.
Kết quả vừa giấu kĩ lại nhìn thấy trên bàn tay không nhiễm một chút bụi bẩn của Trần Bất Đáo chậm rãi tràn ra một tầng sương đen giống hệt của mình, cuồn cuộn không ngừng...
Văn Thời ngạc nhiên đến quên cả nói chuyện.
Trần Bất Đáo giải thích rằng năm đó chiến tranh và thiên tai triền miên, hắn đi qua rất nhiều nơi, hầu như mỗi một nơi đều hình thành lồng bởi hàng chục nghìn người.
Những oán hận và sát khí đó dường như không thể tan biến, chỉ có thể tạm khống chế trước rồi từ từ giải quyết.
Trần Bất Đáo khép ngón tay, đám sương đen kia lập tức nghe lời biến mất, không hề có khí thế giương nanh múa vuốt. Hắn nói tiếp: "Vậy nên con xem, ta cũng giống như con."
Từ ngày hôm ấy trở đi Văn Thời biết được, hóa ra trên thế giới này không chỉ có mình hắn bị như thế, mà còn có cả Trần Bất Đáo.
Đáng lẽ thứ này sẽ là một tâm bệnh, lại chợt biến thành một loại liên hệ bí mật, ngoại trừ hai người bọn họ thì không ai hay biết.
"Vậy sao của ông lại không hung dữ?" Văn Thời hỏi
"Bởi vì tâm kiên định." Trần Bất Đáo nói.
Sở dĩ người bình thường có những đám sương đen dày đặc, giải không được mà tránh cũng không xong đều là do oán hận ghen tị, thất tình lục dục, yêu hận buồn vui và quá nhiều lo lắng vấn vương.
Trần Bất Đáo cũng đã gặp rất nhiều người từng trải qua cảnh núi thây biển máu giống như Văn Thời. Hắn đưa vô số người sạch sẽ rời khỏi trần thế, cho nên những duyên nợ cõi trần mà họ để lại cho hắn còn nhiều hơn Văn Thời rất nhiều.
Những thứ đó không thể tan biến trong khoảng thời gian ngắn, chúng sẽ tích tụ lại ẩn nấp trong cơ thể.
Khi tâm trí kiên định, chúng sẽ yên tĩnh an ổn như thể chỉ tìm một nơi ký gửi mà thôi, thậm chí còn không để lộ dấu vết. Nhưng chỉ cần hơi xúc động, để lộ một kẽ hở là chúng sẽ điên cuồng trỗi dậy.
Đó là thất tình lục dục mạnh mẽ nhất trên thế gian này, đủ để trở thành chấp niệm, dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trí của con người. Người buồn khổ sẽ càng thêm đau khổ, người vui vẻ càng thêm vui mừng hỉ hả, ngay cả những người không có cảm xúc cũng sẽ trở nên bồn chồn lo lắng không yên.
Nếu không cẩn thận sẽ bị tâm ma ăn mòn rồi biến thành một người hoàn toàn khác.
Đây cũng là lý do mà Trần Bất Đáo bắt buộc phải tu luyện theo con đường gian khổ nhất. Bởi vì hắn gánh trên lưng quá nhiều duyên nợ cõi trần, chỉ không cẩn thận một chút là sẽ đối mặt với khó khăn cùng cực.
Nhưng lúc đó Trần Bất Đáo không kể những điều này. Chính xác thì hắn chưa bao giờ nhắc đến chúng.
Hắn chỉ đưa tay cho Văn Thời rồi nói: "Đi, dẫn con tới một nơi."
Đó là lần đầu tiên Văn Thời được dẫn vào lồng, chiếc lồng của bà lão hái thuốc.
Khi ấy Văn Thời mới chỉ luyện tập được vài kiến thức cơ bản, vừa không biết thuật con rối lại vừa không thạo phù chú, trận pháp. Ở trong lồng chẳng làm được trò trống gì, chỉ theo sau chân Trần Bất Đáo.
Tuy nhiên nỗi lo lắng vấn vương của người bình thường sẽ không đến mức long trời lở đất, cái lồng đó rất nhỏ, chẳng tốn bao nhiêu sức là giải xong. Mục đích Trần Bất Đáo dẫn hắn theo là để cho hắn có thể gặp bà lão một lần cuối mà thôi.
Lúc ấy Văn Thời cảm thấy dường như Trần Bất Đáo có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của mình. Rõ ràng hắn không nói gì nhưng Trần Bất Đáo lại biết được tất cả.
Sau khi ra khỏi lồng, Trần Bất Đáo dẫn Văn Thời quay về đỉnh núi, dẫn ra một sợi trần duyên từ ngón tay mình nói: "Bà lão kia để lại cho con một ít đồ. Con muốn cái gì? Con thỏ hay là cá – chim?"Hắn đứng trong một gian nhà trống trải bị bao quanh bởi những bóng quỷ, mấy sợi dây rối quấn quanh mười đầu ngón tay, dây rối ướt sũng, không rõ là máu hay mồ hôi đang chảy dọc theo sợi dây, sau đó nhỏ tí tách xuống đất thành một vũng nước bên cạnh chân hắn.
Hắn chợt nghe thấy sau lưng có tiếng động bèn xoay người kéo chặt dây rối. Ai ngờ lại thấy Trần Bất Đáo chân trần đứng đó, áo trong trắng như tuyết lỏng lẻo buông lơi.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, ánh mắt khép hờ cụp xuống nhìn Văn Thời một chút, sau đó giơ tay lên, ngón tay cái lướt qua sợi dây rối căng chặt của hắn, lau đi vệt nước phía trên.
Văn Thời nhìn sợi dây rối dưới ngón tay, khẽ liếm đôi môi khô khốc.
"Gọi ta đi." Đối phương cầm lấy sợi dây rối của hắn khẽ thì thầm.
Văn Thời hơi rũ mắt, mấp máy môi nói: "Trần Bất Đáo."
Khi hắn thốt ra ba chữ kia liền giật mình tỉnh lại.
Sợi dây rối chưa tháo trên ngón tay vô thức quăng ra ngoài, đánh gãy giá đỡ chim của lão Mao, rơi xuống đất kêu leng keng.
Hắn ngồi trên giường nhíu chặt lông mày, cơ thể vô cùng căng thẳng, áo trong trắng như tuyết hơi xộc xệch giống hệt trong mơ, mồ hôi lấm tấm không biết từ bao giờ.
Không biết ngoài trời đổ mưa từ khi nào, tiếng nước tí tách chảy dọc theo mái hiên, âm thanh mập mờ ái muội. Văn Thời mím chặt môi, gương mặt trắng nõn phản chiếu ánh nến, chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở.
Cửa phòng đột nhiên bị ai đó gõ nhẹ hai cái, sau đó khẽ khàng mở ra.
Văn Thời ngẩng đầu trông thấy Trần Bất Đáo cầm theo một ngọn đèn đứng ở cửa. Đôi mắt của hắn như hàm chứa ánh nến sáng rực, giọng nói hơi khàn ngái ngủ: " Sao vậy?"
Văn Thời chỉ im lặng nhìn hắn không trả lời.
Ngoài trời đột nhiên vang lên một tràng tiếng sấm, dọa đám côn trùng trong núi xao động.
Ánh mắt Trần Bất Đáo khẽ liếc xuống, ánh nhìn rơi vào trên tay hắn. Văn Thời cúi đầu nhìn theo liền thấy xung quanh mình bị sương đen bủa vây, đó là trần duyên quấn thân, là yêu hận buồn vui và thất tình lục dục dày đặc nhất thế gian.Trần Bất Đáo đưa cho Văn Thời nuôi dưỡng nên của Trần Bất Đáo là của Văn Thời. của Văn Thời nhưng vì Văn Thời là của Trần Bất Đáo nên Văn Thời cũng là của Trần Bất Đáo.
Thôi về vấn đề chính: Đầu đề kinh trập chỉ khoảng thời gian giữa xuân, là lúc Văn Thời vô tình quăng dây rối bị cụ Trần tóm được nhá (đấy, mà xuân nào chả là xuân ... ví dụ mộng xuân chả hạn í hí hí =)))