"Đừng siết chặt ngón tay, chúng ta về nhà nào."
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Đó là một thiếu niên có gương mặt tái nhợt. Chỉ nhìn thân hình thì cũng giống với bao chàng trai 15-16 tuổi khác, mang theo cảm giác gầy yếu nhưng lại không hề mỏng manh.
Cậu ta mặc mã quái dáng ngắn màu trắng tinh, quần yếm màu nâu, độ dài vừa phải, tất trên chân cực kỳ gọn gàng. Đáng lẽ phải là một cậu thiếu niên năng động hăng hái.
Nhưng cậu ta lại rụt bả vai, lưng hơi còng, cơ thể đứng nơi đó co rúm vào trong, không khỏi có cảm giác già nua nặng nề.
Lúc cậu ta nhìn người khác bằng nét mặt vô cảm, hai mắt trợn trừng, giữa hai hàng mày lại có một nếp gấp. Cả người toát lên khí chất ngột ngạt vô vị.
Cứ cảm thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm mình từ một nơi nào đó, nhưng lại không biết cậu ta đang suy nghĩ điều gì.
Cậu ta chẳng hề giống một thiếu niên chút nào.
"Thì ra là ở trong gương!" Tận mắt trông thấy cái bóng của mình biến thành như vậy, Hạ Tiều sợ hãi lùi lại hai bước, "Sau này tui biết soi gương kiểu gì đây trời?"
Cậu nhớ Tạ Vấn từng nói, chủ lồng có thể ở bất cứ nơi nào có người. Thế là cậu lật tung hết các ngóc ngách có thể ẩn nấp, cuối cùng vẫn quên mất tấm gương.
Đúng vậy, trong gương cũng có người. Phán quan có thể mượn tấm gương tiến vào lồng nên chủ lồng đương nhiên cũng có thể mượn tấm gương để quan sát bọn họ.Cậu với Chu Húc co rúm vào một góc, sợ hãi nói: "Dọa chết tôi rồi, bất ngờ khiếp."
Văn Thời lại cau mày, lạnh nhạt nói: "Bất ngờ ở đâu? Kẻ hèn nhát làm việc lúc nào cũng dựa vào trốn tránh, bởi thế nên cũng chỉ có thể trở thành cái bóng của người khác."
Lời này dường như đâm chọt vào chỗ đau của người trong gương.
Cả đám chỉ nghe thấy một tiếng gió thổi quét qua ánh mắt mọi người. Văn Thời khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, thiếu niên kia đã đứng thẳng trước mặt hắn.
"Anh nói ai?" Thiếu niên hỏi.
Khuôn mặt của cậu ta rất kỳ dị, tiếng nói chuyện và động tác khép mở môi không khớp nhau giống như đang khoác một lớp da người. Mà giọng nói của cậu ta lại như ngậm đầy cát, vừa thô vừa khàn.
Cùng đang trong thời kỳ vỡ giọng nhưng giọng nói của Chu Húc lại dễ nghe êm tai hơn cậu ta rất nhiều.Văn Thời không nhìn cậu ta, hệt như đối phương vốn không lọt được vào mắt hắn vậy.
"Nói súc vật vô cớ hại người, cậu có thế không?" Tâm tình của hắn lúc này cực kỳ tệ, lời nói như gió thốc mưa lạnh, còn ẩn giấu những vụn băng nhỏ sắc bén.
Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt co lại thành một chấm cực nhỏ, nhưng chẳng thể thốt lên câu gì. Nói không phải thì thành kẻ hèn nhát, nói phải thì lại thành súc vật.
Vấn đề này khiến cậu ta vừa lúng túng lại vừa bực bội, thế là cậu ta chùng mặt xuống....
Là chùng thật, toàn bộ lớp da mặt đều trôi tuột xuống dưới dọa bọn Tôn Tư Kỳ hét ầm trời. Mà thiếu niên này dường như rất thích cảm giác hù dọa được người khác, nói cách khác chính là cảm giác khống chế mọi người trong lòng bàn tay, cuối cùng cậu ta mở miệng nói: "Đây là địa bàn của tôi."
Cậu ta lại khoác lớp da mặt lên, dùng giọng điệu nặng nề cố chấp nhấn mạnh rằng: "Tôi cho phép các người ở lại thì các người mới tiếp tục ở lại được. Tôi bảo các người đi thì các người phải lập tức rời đi. Đây là địa bàn của tôi."
"Cậu trốn trong gương ở chính địa bàn của mình à?" Hạ Tiều kinh ngạc một cách nghiêm túc, nhưng câu nói lại giống y như đang chế nhạo.
Thiếu niên đột nhiên quay ngoắt đầu nhìn cậu, dọa Chu Húc vội vàng giơ tay bịt miệng Hạ Tiều, khẽ bảo: "Anh im mẹ mồm đi!"
Kết quả Hạ Tiều chịu ngậm miệng, nhưng anh cậu thì không.
"Ngay cả mình là ai cũng không dám nói." Giọng điệu Văn Thời cực kỳ mỉa mai, "Địa bàn của cậu cơ đấy."
Biểu cảm của thiếu niên tràn đầy tê liệt, dường như thờ ơ trước lời kích động ấy. Nhưng cậu ta vẫn còn nhỏ tuổi, nếu thật sự bình tĩnh được như thế thì cũng đã không làm ra những chuyện kia.
"Đây chính là địa bàn của tôi." Cậu ta khàn giọng nhấn mạnh lần nữa, ẩn chút tức giận hơn.
"Đây là nhà họ Thẩm." Văn Thời nói tiếp, "Cậu họ Thẩm không?"
"Tôi không mang họ Thẩm, nhà họ Thẩm biến mất rồi." Thiếu niên rốt cuộc mất kiên nhẫn ngắt lời hắn, "Nhà họ Thẩm biến mất rồi, một mồi lửa thiêu rụi tất cả! Cần tôi nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Đây là địa bàn của tôi!"
Khi câu nói cuối cùng thốt ra khỏi miệng, cậu ta gắt gỏng trái ngược hẳn với dáng vẻ ngột ngạt trầm lặng trước đó. Giống như giội một gáo nước vào trong chảo dầu sôi, đột nhiên biến thành một dáng vẻ khác vậy.
"Của tôi."
Hai chữ này không phải thốt ra từ miệng thiếu niên, mà vang vọng khắp cả tòa nhà.
Trong nháy mắt, bóng dáng lờ mờ đó rốt cuộc rơi xuống đất, lòng bàn chân bén rễ dính chặt lấy toàn bộ lồng. Có lẽ là để chứng minh hai chữ 'của tôi', cậu ta không còn trốn tránh nữa, lần đầu tiên đứng trong căn nhà này một cách đường đường chính chính.
Văn Thời chỉ đợi mỗi giây phút này thôi.