1 Năm

227 26 1
                                    


Tommy's POV

Techno bảo rằng sẽ đến đón, nhưng đã quá giờ cơm tối, cổng trường cũng đã đóng hẳn, hồi nãy còn có bác bảo vệ đi đến hỏi thăm, tôi chỉ miễn cưỡng lắc hay gật đầu, thật ra là không có chút sức nào để mở miệng.

  Bác cũng hiểu tình trạng của tôi mà chốt một câu cẩn thận nhé, và rồi lên xe đạp mà đi về.

Ước gì tôi cũng có một chiếc xe như thế, chẳng hiểu sao nhưng tuy đã mất sạch kí ức từ lúc sanh ra đến giờ, chỉ đọng lại mỗi gương mặt thân quen duy nhất là Techno, tôi chỉ nhớ, nhớ anh ta là người thân trong gia đình, người thân duy nhất của mình.

  Hẳn vì chạy tiết từ sáng đến tận 5h chiều mới kết thúc bữa học, nên đầu cứ không cưỡng lại được cơn mê ngủ mà gục lên xuống như gà mổ thóc.

Cái cậu bạn tên Tubbo ấy, bảo rằng tôi và cậu ta là bạn thân, thân nhất, thân rất nhiều, nhờ tôi mà cậu ta mới có thể tự tin, hoà đồng như bây giờ, nhưng để rồi giờ đây hai vị trí ấy lại bị đảo ngược lại.
Cậu ta cố bắt chuyện với tôi, nhưng đổi lại chỉ là những cái lắc đầu, từ chối nhớ lại những khoảng khắc vui đùa của cả hai, chính bản thân tôi cũng mong muốn nhớ được một phần nào đó để có chuyện nói, nhưng đành thầm lặng xin lỗi cậu ta.

Kè kè bên cậu luôn có một anh chàng bằng tuổi, nhưng chiều cao lại ngất ngưởng, tôi cũng mường tượng được chiều cao ấy nếu so sánh với Techno thì chắc sẽ cao hơn rất nhiều.

  Suốt 10 tiết, kể cả trong buổi thí nghiệm, dẫu thầy cô đã phân định chỗ ngồi cho từng nhóm, nhưng hai người ấy vẫn cố lách qua để mà được ngồi cùng với tôi.
Tôi không dám nói là phiền, ít ra vẫn có người miệt mài cố làm tôi nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ của cả hai.

Cậu Tubbo kia hứa sẽ ở lại ngồi đợi và chắc chắn an tâm rằng tôi đã được đón về an toàn, nhưng cũng là người đầu tiên bị xách lên xe về nhà trước, cậu ta quậy đám vệ sĩ, họ cũng bất lực mà sử dụng biện pháp nặng với cậu.
  Những gì tôi còn nhớ thoáng qua cái liếc mắt vẫn chỉ là ánh nhìn cầu xin tôi đứng ra can ngăn, vì cậu ấy biết tôi quyền lực thế nào trong cái trường này.
  Anh-tôi, quyền-lực-như-thế-nào.

Ngồi mãi suốt 3 tiếng cũng đủ tra tấn người ta bằng cái tê điên dại dưới chân, Techno nói rằng không nên đi lung tung, nếu tôi có thương anh ấy thì đừng kéo rắc rối vào bản thân mình, anh rất bận, nhưng vẫn cố giữ lời hứa, giữ thứ mà anh không bao giờ thực hiện được.

  Định là sẽ sang đường bên kia để ghé vào quán cà phê, một ý tưởng loé lên trong đầu rằng có thể trước đây mình cũng đã từng ra quán này uống một chút, hy vọng là vậy, hy vọng là việc nếm lại mùi vị cà phê mình thích trước đây sẽ khiến tôi nhớ ra được gì đó.

Keng

Chiếc chuông vàng treo trên cửa rung và kéo dài đến khi chân tôi đặt trước quầy lễ tân.
Vắng tanh, chẳng lấy một mống khách hàng.

  Không gian yên tĩnh này không phù hợp với vẻ ngoài đoan trang, được trang trí màu sắc và rực rỡ ánh đèn led bên ngoài.

_1 Year Ago_[SBI-MCYT]_Tạm dropNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ