4. Sau công diễn một, Nhậm Dận Bồng bị chửi thậm tệ. Việc anh lọt top trong vòng xếp loại đầu tiên cũng khiến trên mạng bùng lên làn sóng phản đối. Người ta gọi anh là Hoàng, con cưng Wajijiwa, bất tài vô dụng,... dường như mọi lời lẽ xấu xa nhất trên đời này đều đổ ụp xuống đầu anh.
Tuy ở trong doanh các thực tập sinh bị tịch thu điện thoại, nhưng đó là trên danh nghĩa mà thôi, còn bọn họ mà có lén lút dùng thì vẫn có thể. Vậy nên những tin tức bên ngoài mọi người đều có thể nắm bắt được không ít thì nhiều.
Nhậm Dận Bồng biết hết những lời chỉ trích hướng về mình, thực ra anh sớm đã chuẩn bị cho điều này, chỉ là phản ứng tiêu cực quá nhiều, giống như một ngọn sóng thần muốn nhấn chìm anh. Những người bạn tốt trong doanh có tìm đến an ủi, Nhậm Dận Bồng đều xua tay nói anh không sao, anh quen rồi. Anh lao vào luyện tập, muốn dùng sự tiến bộ để chứng mình với mọi người là anh có thể làm được, rằng anh không phải kẻ vô dụng đạp lên người khác để chiếm lấy vinh quang, rằng anh cũng phải hy sinh mồ hôi, nước mắt và thậm chí là cả máu.
Nhưng mọi chuyện dường như vẫn chưa dừng lại ở đó. Nhậm Dận Bồng tụt hạng, người ta hả hê, cười nhạo anh, áp lực đến từ mọi phía khiến cho anh nhiều lúc cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được nữa. Trước mặt mọi người anh vẫn là treo trên miệng câu "Không sao", nhưng chỉ khi ở trong phòng tập một mình anh mới dám lặng lẽ khóc, giống như lúc này, Nhậm Dận Bồng co người, tay ôm lấy chân mà gục xuống rơi nước mắt.
Anh thật sự rất mệt, rất bất lực, rất đau lòng.
Anh phải làm sao mới tốt, làm sao mới có thể để người ta nhìn thấy quá trình nỗ lực của mình?
Anh phải làm sao để chống chọi với những cơn đau đến từ việc luyện tập cường độ cao, với những đêm trằn trọc không ngủ được mà phải dùng đến cả thuốc?
Nhậm Dận Bồng không biết, nhưng trong suy nghĩ của anh le lói ý muốn buông xuôi rồi.
Có người mở cửa phòng, lặng lẽ bước đến rồi dừng lại trước Nhậm Dận Bồng. Anh không biết là ai, staff, thực tập sinh, đạo diễn? Nhậm Dận Bồng không muốn ngẩng lên, anh đem khuôn mặt đang ướt đẫm nước vùi sâu vào đầu gối hơn.
Người kia như ý thức được cảm giác muốn trốn tránh của anh, lẳng lặng lên tiếng.
"Ngẩng lên đi, là em."
Nhậm Dận Bồng không nghĩ người đến lại là Trương Gia Nguyên. Anh còn cho rằng cậu đang cùng nhóm bạn thân thiết của mình vui vẻ chơi một trò gì đó trong phòng ký túc xá của bọn họ.
Từ khi Nhậm Dận Bồng nhận chỉ trích cho đến nay, Phó Tư Siêu từng vài lần trốn camera mà tìm đến tâm sự cùng anh. Cho dù bọn họ bị ép phải cầm kịch bản "cùng công ty nhưng coi nhau như kẻ xa lạ" thì Phó Tư Siêu vẫn không đành lòng nhìn Nhậm Dận Bồng phải cô độc chịu tổn thương.
Chỉ có Trương Gia Nguyên là chưa một lần đến, hoá ra cậu mới là người nắm chắc nhất cái kịch bản đó trong tay. Nghĩ đến đây Nhậm Dận Bồng càng cảm thấy chua xót, anh hít mũi, đưa tay chùi mạnh nước mắt trên má.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BFYJR] Bí mật
FanfictionCâu chuyện tình yêu bí mật của Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng