Được rồi, Mikey thừa nhận em rất dễ quay xe, mấy tiếng trước vừa thầm nhủ là sẽ không quen biết gì Sanzu nữa, mấy tiếng sau mọi người về hết liền vác cái xe lăn đi hỏi thăm tung tích của hắn ta.
Nhưng lết cái thân tàn đi vài vòng chả thấy ai có tên là Sanzu Haruchiyo hay Akashi Haruchiyo cả, đúng đời. Hay là nó đi về nhà rồi ?
Mikey đột nhiên cảm nhận được hình như có người đang theo dõi em, bằng kinh nghiệm lâu năm ở Phạm Thiên, em khẽ đưa mắt liếc về phía sau, đối tượng nấp ngay sau bức tường của hành lang, đúng chỗ góc khuất, nhưng vẫn còn nhiều sơ hở đấy. Coi thường nhau à?
Mikey giả vờ quay người lại, đẩy xe về phía người kia, nhưng không ngờ hắn tự lòi đuôi.
Chà, chủ động đi kiếm cả buổi trời thì không thấy, hoá ra người bám đuôi mình nãy giờ là nó à?
- Xin chào ?
- A, x-xin chào, không phải tôi cố ý theo dõi cô hay gì đâu, chỉ là-
- Nào, không cần hoảng như thế, vậy là giấu đầu lòi đuôi rồi, trước hết thì cho tôi biết tên cậu là gì được không - Mikey nhẹ nhàng nở một nụ cười. A, Haruchiyo của ngày xưa đáng yêu ghê.
- Thưa vua của tô-, à không không, tên tôi là Sanzu Haruchiyo, tôi có thể có vinh dự biết tên cô là gì không ?
Nó vừa gọi vua đấy à? Không lẽ thằng này ...
- No.2 của Phạm Thiên, Sanzu Haruchiyo à? - Mikey nhếch mép, để xem coi có phải hàng thật không, hay là trùng hợp.
Sanzu khựng lại, Phạm Thiên tại thời điểm này chưa hề được thành lập, hơn nữa, biết cả hắn là No.2, như thế có nghĩa là người trước mắt hắn, chính là vị vua hắn dành một đời để tôn kính.
- Vua của tôi, thật sự là người đấy ư? - Sanzu vừa nói vừa giàn dụa nước mắt, vì chúa, hắn đang thực sự rất là xúc động, người đó bằng xương bằng thịt, đang ở ngay trước mặt hắn.
- Chưa gặp bao lâu mà sao tuyến lệ của mày nó có vấn đề rồi thế ?
- 12 năm rồi ạ.
Hả? Không lộn chứ, sao chưa gì mà đã 12 năm rồi ? Hắn xuyên đến lúc từ thời em còn là con nít à? Thấy biểu cảm kinh ngạc của em, Sanzu vội vàng giải thích.
- Là sau 12 năm ngài ra đi thì lúc đó tôi xuyên đến đây, tôi chỉ mới ở đây được 1 tháng thôi.
Được rồi, bất ngờ thật, hắn thật sự không tự tử sau khi em nhảy lầu kìa. Nhưng nếu như vậy thì có lẽ là hắn không điên cuồng như em nghĩ.
- Trong 12 năm, tôi vẫn làm việc dưới trướng Phạm Thiên, Takeomi là người gần như điều hành toàn bộ mọi hoạt động của tổ chức, có lẽ anh ta chính là người phù hợp nhất cho việc đó. Những người còn lại đều không có ý tưởng nổi loạn, Phạm Thiên cứ thế trở thành một băng đảng không thủ lĩnh, nhưng chẳng có con kiến nào có thể mơ tưởng đến việc hạ bệ nó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Tokyo Revengers ] Gửi em một thế giới hạnh phúc
Fanfic• Warning : OOC • Thể loại : xuyên không, genderbend,OCxChar • Có yếu tố ngôn tình, có thể có BL và cả GL • Couple : Sanzu x Mikey • Có OC mà tôi tạo • Không ngược gì nhiều, thả đường là chính, lâu lâu thêm tí thủy tinh • Văn phong khá nhạt, có g...