Tử Ngôn hốt hoảng bị Giản Dật nắm tay đi về phía trước, trên người quẩn quanh mùi thơm thanh thanh từ tấm áo khoác của Giản Dật, dù cách một lớp áo lông nhưng cổ tay Tử Ngôn vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, Tử Ngôn cảm giác như bản thân đang bị chín trong lồng hấp, cả người nóng hôi hổi.Rời xa nhóm người, chung quanh cũng yên tĩnh hơn hẳn, Giản Dật buông cánh tay đang nắm tay cô ra, hờ hững nói: “Ngại quá, quấy rầy chuyện em bị tỏ tình rồi.”
Tử Ngôn cúi đầu nhìn mũi chân của mình, giọng điệu bâng quơ thế này giống như chẳng chút để tâm, tựa như chỉ đơn giản là nuốt miếng nước miếng vậy thôi!
Đàn anh ơi là đàn anh, chẳng lẽ anh không biết là anh vừa tạo cho em một trận bối rối lớn đến thế nào à?
Giản Dật không thấy cô nói gì, mặt hơi nhăn lại: “Trách tôi?”
“Hả? Cái gì?” Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn anh: "Trách anh gì cơ?"
“Em không từ chối cậu ta.” Giản Dật thản nhiên nói ra một sự thật.
Tử Ngôn suy nghĩ thật lâu mới hiểu được ý tứ mà Giản Dật biểu đạt, yên lặng một hồi nhưng vẫn không nhịn được mà phản bác: “Đàn anh, anh cứ khăng khăng muốn cắt ngang lời từ chối của em thôi đó?”
Khóe miệng Giản Dật không kìm được ý cười nhạt: “Có à?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Tử Ngôn cảm giác được không khí chung quanh Giản Dật ôn hòa hơn rất nhiều.
Nhếch miệng, Tử Ngôn chắp tay: “Đàn anh, trình độ trả đũa của ngài đây được học từ thầy nào vậy, ngày nào rảnh có thể dạy em không?”
Giản Dật ho một tiếng, dời mắt cố nén lại ý cười: “Không dám, không dám.”
Tử Ngôn nhận ra mình vừa nói gì liền sợ hãi, có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, gương mặt ửng hồng.
Giản Dật rủ mắt nhìn cô, khoác lên mình tấm áo khoác của anh và đứng trước mặt anh, có vẻ rất nhỏ xinh, một hồi cảm xúc xa lạ tựa như yên lặng đã lâu đột nhiên trỗi dậy, mạnh mẽ làm cho người ta bất ngờ chẳng kịp phòng bị.
Vào thu trời bắt đầu se lạnh, xung quanh đều là lá vàng rơi, trên con đường nhỏ không có đèn đường, chỉ có những ánh sáng phản chiếu từ những ngọn đèn ở con đường quốc lộ, có hơi mờ nhạt, hồ nước trong màn đêm rực rỡ với sóng yên ả, làn gió nhẹ thổi qua mang theo cảm giác thoải mái, còn có cả chút mập mờ không diễn tả được.
Trong bầu không khí khá yên ắng, Giản Dật cũng không nói gì, Tử Ngôn nhịn không được phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đen láy như đang suy tư của Giản Dật.
Trong lòng Tử Ngôn khẽ run lên, cố gắng để cho bản thân ra vẻ bình thản: “Đàn anh, anh không lạnh sao, em trả áo khoác lại cho anh nhé.”
Giản Dật đưa áo khoác cho cô nên trên người chỉ còn lại một cái áo sơ mi đen, nhìn khá mỏng manh, nói đoạn Tử Ngôn liền cởi áo khoác trên người mình xuống.
Một bàn tay khác đè mạnh lên bả vai cô, giọng nói trong trẻo thờ ơ khẽ nói: “Không cần.”
Vừa chạm vào liền tách ra, làm cho Tử Ngôn nhớ lại hơi ấm vừa nãy trên cổ tay cô, không khỏi đỏ mặt hồng tai, theo bản năng lui về sau một bước.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thì Là của anh
RomanceTác giả: Túy Hậu Ngư Ca Thể loại: Hiện đại, cô gái nhỏ chuyên viết truyện truyện trinh thám trên mạng - đại thần truyện tranh xuất bản, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, hài hước, HE Độ dài: 30 chương + 1NT Tình trạng: Hoàn edit.