Chương 27:

2K 198 11
                                    

Chương 27:

Mấy anh em trong nhà cười như thằng hâm, cười đã đời rồi, các anh mới dần bình tĩnh lại. Kế đấy Wataru tò mò hỏi một câu: "À phải rồi, sao mà chị Ema hét lớn dữ vậy? Chị Ema thấy con trym nhỏ của anh Iori? Nhưng không phải anh Iori quấn kỹ vậy sao?"

"Wataru ơi, làm sao có thể chứ! Em không thấy Iori che chắn chỗ đó kín hơn chữ kín à, sao mà em ấy để Ema thấy được chứ?" Masaomi vừa đáp vừa bước qua lượm lặt mấy món quần áo rơi rụng của Iori trên sàn.

"Thế tại sao chị ấy lại hét?" Wataru vẫn không hiểu, "Chị ấy đâu có thấy con trym của anh Iori, vậy sao chị ấy hét lớn tiếng thế anh? Em nhớ hồi trước lúc bọn em đi tắm suối nước nóng ý, mọi người cũng chỉ mặc quần sịp thôi mà, các bạn nữ xung quanh có ai nói gì đâu!"

Masaomi nghẹn họng, tiện tay móc một cây kẹo mút từ trong túi nhét vào tay Wataru, cười lảng: "Được rồi Wataru à, đây là loại chuyện con nít như em không nên hỏi nhiều. Đợi sau này em lớn lên thì em sẽ rõ. Có điều, sau này đừng để con gái thấy cái đấy của em nghe chưa!"

Wataru mờ mịt gật đầu, đúng là trong thế giới người lớn còn có quá nhiều thứ cậu bé không hiểu nổi!

"Xem ra, về sau mọi người phải chú ý hơn nhé, trừ lúc ở trong phòng tắm và phòng ngủ ra, hãy cố gắng tránh trường hợp cởi trần nhé, hiểu chứ? Giờ nhà chúng ta đã có một nữ sinh tới ở rồi, không còn được tùy ý như hồi trước đâu." Ukyo đẩy gọng kính, vừa căn dặn vừa nhận lấy bộ quần áo từ tay Masaomi.

"Vâng!" Các anh em đồng thanh đáp. Nhưng mà, cái cô Asahina Ema này, coi bộ khoái hét quá nhỉ?

Quý cô Asahina Ema lúc này đây đang nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng bừng, đầy oán giận. Tên Asahina Iori đúng là chả biết xấu hổ, biết rõ cô là con gái trong nhà mà lại dám không mặc quần áo! Cơ mà... Vóc dáng của cậu ta, trông có vẻ cũng được lắm... Asahina Ema lại lắc đầu nguầy nguậy, người ngợm như con gà luộc đó được chỗ nào chứ! Căn bản chả ra dáng đàn ông! Đúng là cái thứ đồng ~ tính ~ luyến ~ ái, ngay cả cơ thể chẳng hiểu sao cũng bắt đầu y như con gái rồi, cái dáng vẻ vừa trắng trẻo vừa mềm mại thèm được người ta đè xuống ức hiếp ấy, thật thâm hiểm!

Bên cửa sổ, Juli quan sát Asahina Ema cứ lầm ba lầm bầm hồi lâu với bộ mặt lúc thì đỏ lên vì xấu hổ lúc thì ai oán, đáy mắt nó chứa chấp đầy niềm hồ nghi và tò mò nghiên cứu.

Còn Iori sau khi lăn hai vòng trên giường, cậu thấy choáng cả đầu, nên liền đắp mền đi ngủ. Kết quả là chưa kịp ngủ thì đã nghe tiếng cửa bật mở, còn có ai đó gọi cậu nữa. Cậu mở hai mắt, bất mãn ngó sang thì mới nhận ra hai người vào là Ukyo và Louis. Trên tay Ukyo còn đang bưng một cái khay chứa ba cái bát bên trên.

"Đến đây Iori, qua uống canh gừng nào." Hiện giờ thời tiết chả mấy ấm áp, chưa kể Iori lại rơi xuống nước, mới nãy đi tắm còn ngủ quên trong bồn, mà phần lớn nước trong bồn đã lạnh ngắt rồi! Nếu không uống miếng canh rừng triệt hàn khí, không chừng chẳng cần đến ngày mai là đã cảm nặng!

Iori hỏi: "Ngọt hay mặn?"

Ukyo hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức mỉm cười: "Ngọt, là canh gừng nấu đường đỏ. Nếu em muốn uống canh mặn thì giờ anh nấu cho em."

[Brothers Conflict] Xin Hãy Tránh Xa Tôi Ra Một ChútNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ