4. Nụ hôn đầu

482 72 6
                                    

2118, Kim Jungwoo (mộng).


-


Không biết là bao nhiêu lâu sau, Jaehyun rốt cục cũng tỉnh lại. Các giác quan của anh lúc này vừa mơ hồ mà cũng vừa rõ nét hơn bao giờ hết. Anh có thể nghe được tiếng nước róc rách từ một con suối cách đây chính xác 1914 mét, quan sát được từng chi của chú kiến nhỏ nhất đang chậm rãi bò trên cây táo ngoài vườn. Có thanh âm chuyển động nhẹ như gió của một bầy sinh vật nào đó đang tiếp cận. Bốn.

Và còn có cả một cảm giác khó chịu tựa hồ hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm xuyên bên trong cổ họng nữa.

Rất nhanh sau đó, bốn bóng dáng từ đêm hôm nọ đã xuất hiện trước mặt anh. Jaehyun nhíu mày cố gắng tua lại đoạn ký ức cũ, thế nhưng giờ đây tất cả đều như được phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, trừ bỏ một ngoại lệ duy nhất.

"James đâu rồi?" Đó là câu hỏi đầu tiên anh thốt lên.

Jaehyun bất giác đưa tay lên cổ họng. Anh xuất thân vốn là dân đen nghèo khổ, gia đình không kham nổi chi phí học hành đắt đỏ cho nên đành xung phong đi lính. Sau khi nhập ngũ, tuy rằng sư đoàn trưởng đã giúp anh sửa được ngữ âm quê phèn lấm lem bùn đất, thế nhưng công việc chính của quân nhân vẫn là lâm trận chứ nào phải luyện thanh. Trong một khoảnh khắc nhỏ, Jaehyun thực sự hoài nghi liệu giọng nói đầy từ tính kia có thực sự được phát ra từ chính miệng của bản thân.

Một người đàn ông da trắng như tuyết, tóc vàng, thoạt nhìn có vẻ là cha của ba thanh thiếu niên còn lại bước lên phía trước, ánh mắt đượm buồn trả lời anh: "Jaehyun, cậu bây giờ hẳn là có rất nhiều câu hỏi."

"Tôi chỉ có một câu hỏi, và đó là James hiện tại đang ở đâu?" Jaehyun mất bình tĩnh lớn tiếng.

"Jaehyun, James trẻ tuổi mất quá nhiều máu, chúng tôi không có cách nào cứu được cậu ấy..."

Lời trăn trối cuối hứa sẽ yêu anh cho tới kiếp sau cùng khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của James hiện về trong ký ức mơ hồ tối kịt của Jaehyun. Trong giây phút đó, dường như chính tôi cũng cảm nhận được nỗi đau của anh, một nỗi đau không lời như tước đi hết thảy ánh sáng, đè ngạt khí quản, như bóp nghẹt con tim đến ngừng đập. Một nỗi đau tột cùng đến mức không giọt nước mắt hay lời oán thán nào có thể biểu đạt được. Jaehyun im lặng ngã quỵ xuống trên nền nhà, ánh mắt đã hoàn toàn mất đi tiêu cự.

"Jaehyun, tôi rất tiếc..." một cô gái với mái tóc ngắn ngồi xuống khẽ khàng cùng anh chia buồn. "Thật không phải khi chưa có sự đồng ý mà đã biến đổi anh, thế nhưng trước khi mất, lời trăn trối của James gửi tới anh... tình cảm chân thành ấy mạnh mẽ đến mức, nó một lần nữa đánh thức khả năng nhìn thấy tương lai của tôi. Anh và cậu ấy rồi sẽ được gặp lại nhau. Khi đó, James sẽ mang trên mình quốc tịch của anh, họ của anh sẽ là tên đệm của cậu. Song anh sẽ phải đánh đổi bằng 2 thế kỷ lẻ loi tịch mịch."

Sau đó, gia đình Cullen mất nửa ngày trời để chuẩn bị tinh thần cho Jaehyun với kiếp sống bất tử mới của anh. Bác sĩ Cullen là một ma cà rồng "ăn chay", chỉ hút máu động vật thay vì người sống, thỉnh thoảng lại cưu mang các phàm nhân tội nghiệp cận kề cái chết bằng cách trao cho họ cuộc đời bất tử. Thế nhưng ngay sau khi biến đổi, ông đều cam đoan hút máu của con người không phải lựa chọn duy nhất, tuy rằng hẳn sẽ có vô số đồng loại sẵn sàng phản bác ông rằng, đó là lựa chọn duy nhất có thể đem đến nỗi thoả mãn đê mê đến tê dại trong sự tồn tại chán chường của một ma cà rồng.

JaeWoo • Chân trời góc bểNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ