15

2.5K 121 6
                                    

- Tự nhiên cái nổi giận với mình là sao chứ? Biết dị không từ chối anh Jhope rồi.

- Đáng ghét thiệt mà, mặc kệ anh tôi không thèm quan tâm.

Rõ ràng nói là mặc kệ anh nhưng bạn cảm thấy trái tim trống vắng, chơi vơi. Mọi sự việc diễn ra trước mắt như gió thoảng mây bay, chúng chẳng thể ảnh hưởng đến sự lạc lõng trong tâm hồn. Tất cả đều trở nên xa lạ, cảm giác cô đến đến hiu quạnh, khiến lòng bạn trũng xuống, cảm giác như dù có nhiều người ở bên cạnh nhưng chỉ có chính bản thân bạn tồn tại.

Nằm trên giường, thoi thóp thở, bạn chỉ ước là cái bụng phập phồng của bạn có thể tiêu hóa cảm giác cô đơn trống trải này. Xung quanh chẳng có bất cứ ai để trò chuyện thật trống vắng. Ăn uống cho qua ngày, rồi thả tâm hồn lười biếng vào những thú vui bất tận, mà bạn vẫn cảm thấy thời gian trải dài vô tận, như thể có ai đó đã chuốc rượu khiến thần thời gian say bí tỉ vậy. Cảm giác cô đơn trống trải thật cay đắng, song có lẽ nó không phải là một viên thuốc, nên bạn khó có thể hòa tan nó bằng cốc nước của những thú vui tạm bợ. Có thể nó là một khối đá rắn chắc, và bạn cần một loại vũ khí mạnh mẽ hơn. Chợt nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, cái thời mà bạn còn chưa biết cảm giác cô đơn trống trải là gì?

- Aish Jung Mi mày bị cái gì vậy ?

Những suy nghĩ linh tinh cứ thế mà ập đến, không muốn phải tiếp tục với hàng đống suy nghĩ vớ vẩn này nữa. Bạn bước xuống lầu để tìm mẹ anh để nói chuyện, mẹ thấy bạn gương mặt có phần hơi lo lắng hỏi:

- Jung Mi con với Jimin có chuyện gì sao? Mẹ thấy thằng bé nó đi ra nhìn gương mặt nó giận dữ lắm.

Nói sao bây giờ nhỉ rõ ràng bạn cũng không biết anh đang nổi nóng vì chuyện gì ? Cũng hoang mang không kém gì, nhưng vì không muốn mẹ phải lo lắng bạn cười tươi nói :

- Không có đâu mẹ, tụi con vẫn bình thường, chắc công ty có chuyện gì đó ấy mẹ.

- Vậy sao ? Vậy thì mẹ yên tâm rồi.

- Dạ

Một mối quan hệ danh nghĩa, xã giao và xa lạ. Bạn chẳng thể thấu hết những biến cố mà đã trải. Họ cũng chẳng bên bạn những khoảnh khắc thay đổi đến không ngừng. Bạn cảm nhận rõ sự lạc lõng, cô đơn ngay trên chính mảnh đất mình đếm từng ngày để trở về. Đôi lúc bạn mơ hồ hoài nghi phải chăng lựa chọn rời đi khỏi vòng tay mẹ lúc ban đầu của mình là sai? Nhưng cũng thật may mắn vì ít ra còn có ba mẹ anh yêu mến bạn. Tuy bạn vừa mới đến đây nhưng tình cảm của mẹ anh dành cho bạn thật sự rất cao cả và thiêng liêng, rất tinh tế và chu đáo, nếu như mẹ bạn là người hiểu bạn nhất thì có lẹ mẹ anh là người đứng thứ hai. Vốn dĩ cứ tưởng đến đây sẽ bị đối xử tệ bạc, bị những người trong nhà này bắt nạt và ngược đãi, nhưng đâu ai lường trước được đều gì? Hoàn toàn ngược lại với những gì suy nghĩ của bạn, bằng một thế lực nào đó bạn nhìn mẹ rươm rướm nước mắt, ôm chầm lấy mẹ, mẹ có phần hơi bất ngờ nhưng cũng đáp lại cái ôm, mẹ vỗ nhẹ lưng bạn, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng ấy hỏi bạn :

[ Park Jimin ] Tổng Tài Thuê VợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ