Nhấc từng bước chân nặng nề đi trên con đường quen thuộc. Đường phố đông đúc hơn những thời gian khác trong ngày, ai ai cũng ra đường, người đi làm, người thì đi chợ.... bao nhiêu âm thanh được hòa nhịp vào nhau. Bạn chọn cách đi bộ để có thể có giải toả được muộn phiền trong lòng. Với cái nắng nóng muốn bốc lửa, bạn đã đi từ công ty này sang công ty khác nhưng đều bị từ chối! Không phải do thành tích bạn kém cỏi không ai dám nhận, mà là vì bạn còn chưa đủ tuổi nên giờ đây dù có van xin hay năn nỉ kết quả cũng chỉ bằng con số không, áp lực nó thật sự đang đè lên con người nhỏ nhắn bạn rồi.
Có người nói "sinh ra trên đời này là một loại trả nợ", thật vậy cuộc sống rất mệt mỏi và áp lực, tính ra thì khóc nhiều hơn cười, vừa chào đời đã là khóc tức tưởi rồi. Đến khi lớn lên mọi gánh nặng lại càng đổ dồn lên đôi vai gầy của bạn, mặc kệ bạn có bao nhiêu khổ cực, có bao nhiêu khó khăn, bạn có ngất xỉu giữa đường cũng chẳng mấy ai quan tâm.
Cuộc sống này thật vô cùng tàn nhẫn...!!
Khi người khác nói rằng bạn có vẻ luôn bình tĩnh và dửng dưng, chỉ có bản thân bạn biết, sự bình tĩnh và dửng dưng lúc này đã đổi bằng bao nhiêu nước mắt, sóng yên phẳng lặng giờ này phút này đã từng bị đắm chìm bởi bao nhiêu con sóng... Đã có lần tự hỏi mình tại sao ngay cả một chiếc ghế gãy chân lại được quyền yếu đuối, phải nương nhờ những chiếc đinh và cái chân giả? Còn bạn, lại không được quyền khóc òa nói mình không chống chọi được ? Thời điểm đau lòng nhất không phải là lúc rơi nước mắt, mà là bản thân bạn chỉ biết im lặng, một lời cũng không nói ra được.
Vừa bước đi vừa suy nghĩ, bạn dường như muốn gục ngã rồi. Nhưng lại nghĩ đến người mẹ đang ở nhà của mình, bạn chỉ biết cắn răng chịu đựng. Táp vào quán kế bên ngồi nghỉ ngơi để lấy sức đi tiếp :
- Quý khách dùng gì ạ
- Cho tôi một ly soda
- Dạ quý khách xin đợi một lát
Đã bao giờ bạn cảm thấy như bị dồn vào đường cùng khi đối mặt với công việc, với gia đình, với tình yêu chưa? Đã bao giờ bạn chỉ muốn vùi đầu vào căn phòng nhỏ mặc xã hội đua tranh ngoài kia chưa? Mọi chuyện dồn đến cùng 1 lúc thật sự chỉ muốn buông bỏ tất cả thôi. đã tự hứa dù trời có sập xuống cũng tự mình chống đỡ vậy mà giờ lại chỉ biết khóc lóc làm mẹ lo là do bản thân không tốt, không có bản lĩnh, không chịu cố gắng... tồi tệ như vậy bị khinh thường cũng đúng thôi.
Nhìn qua khung cửa sổ, khoảng bầu trời rộng lớn ấy lại không thể nào ôm hết nỗi buồn trong lòng bạn, không biết do bụi bay vào mắt hay như thế nào mà giờ đây mắt bạn cứ thế mà rơi vài giọt lệ lăn dài trên má, nhanh tay lau đi những giọt nước mắt của mình, tự nhủ với bạn thân rằng không được yếu đuối.
Nhưng đâu hay biết rằng bên một bàn nào đó, có một người đàn ông đang chăm chú quan sát bạn từng cử chỉ một, không hiểu tại sao lúc này anh lại thấy đau lòng, bứt rứt.
"Liệu mình có nặng tay với cô ấy quá không nhỉ?"
Vội lau đi những giọt nước mắt ấy, bạn nở một nụ cười khi thấy nhân viên bưng nước tới :
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Park Jimin ] Tổng Tài Thuê Vợ
FanfictionĐây là tác phẩm đầu tay của mình, nên sẽ có nhiều thiếu sót ~ Mọi người hãy vào đọc và góp ý cũng như vote ủng hộ mình với nhaaaa^^ ______________________________ - Tôi muốn thuê cô làm vợ - Ông bị điên à ? Ai đời nào lại thuê vợ ? Tình yêu hài hướ...