1.

1.6K 80 6
                                    




Đầu xuân, trời vừa tờ mờ sáng, nhiệt độ còn có chút thấp, Lam Hi Thần cảm thụ được sự mềm mại trong lòng, vô tình ôm chặt người một ít.

Mông lung nghe được người trong ngực ùng ục thổi một tiếng, Lam Hi Thần mạnh mẽ mở mắt ra, chỉ thấy người đang nhắm mắt ngủ say trong lòng hắn, tựa hồ còn nhận thấy được hắn di chuyển, theo bản năng trên ngực hắn.

Lam Hi Thần cả người đều mơ hồ, nhất thời không phân biệt được mình đang mơ hay là làm sao vậy, đang khi hắn không biết làm sao, cửa bỗng nhiên bị gõ.

Một loại ảo giác bị bắt gian ở trên giường khiến Lam Hi Thần trong nháy mắt chột dạ đến cực điểm, hắn bối rối buông Ngụy Vô Tiện đứng dậy, xốc màn màu trắng ra nhìn ra bên ngoài lại ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là Hàn thất.

Trong không khí còn phiêu tán đàn hương nhàn nhạt, Lam Hi Thần hoảng hốt nghĩ đến, đây không phải là Tĩnh thất chứ? Vậy Lam Vong Cơ đâu?

Người bên ngoài cửa dường như mất kiên nhẫn và gõ cửa một lần nữa, lần này rõ ràng là dồn dập hơn nhiều so với lần trước.

Tiếng gõ cửa đánh thức Lam Hi Thần xuất thần, hiện tại trong đầu hắn lộn xộn, không biết có nên mở cửa hay không. Lam Vong Cơ không có ở đây, ngoài cửa cũng không biết là ai, nếu để cho người ta nhìn thấy hắn sáng sớm ra khỏi Tĩnh thất, còn y phục không chỉnh tề, truyền ra ngoài đối với thanh dngươi Ngụy Vô Tiện không tốt.

Nhưng Ngụy Vô Tiện còn đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa, buồn ngủ chôn mình vào chăn, phát ra tiếng muối mềm mại mơ hồ âm thanh, dường như không đủ với âm thanh làm phiền hắn ngủ.

Lam Hi Thần tiến thoái lưỡng nan, cũng may lúc này người ngoài cửa rốt cục ngừng gõ cửa, Lam Hi Thần lúc này mới tỉnh táo lại tự hỏi.

Hắn bây giờ chỉ mặc trung y, liền ở trong phòng tìm ngoại y, nhưng cầm lấy ngoại y xếp chồng lên nhau đặt trên giường thấp vừa thấy hắn lại dừng lại, đây là Lam Vong Cơ y phục.

Vừa mới tỉnh giấc giống như bịt kín một tầng sương mù suy nghĩ rốt cục chậm rãi rõ ràng, Lam Hi Thần giơ tay lên đặt trước mắt thoạt nhìn, sau khi khắc hắn nhanh chóng xoay người đi ra ngoài mở cửa.

Sau khi chống lại một đôi mắt tối màu, Lam Hi Thần trầm mặc, hắn lui về phía sau hai bước để Lam Vong Cơ vào phòng, sau đó hai người đối không nói gì.

Lam Vong Cơ nhớ nhung Ngụy Vô Tiện, nhìn vào trong hỏi: "Ngụy anh tỉnh?"

Nghe được thanh âm của mình đọc ra hai chữ "Ngụy Ngươi", Lam Hi Thần tim khẽ run lên, dừng một lát mới lắc đầu nói: "Không có. "

" Ta sẽ vào nhìn hắn." - Lam Vong Cơ cũng rất không được tự nhiên, hắn vừa tỉnh lại theo bản năng muốn hôn Ngụy Vô Tiện, không ngờ đưa tay lại tiếp được khoảng trống, lập tức tỉnh táo. Hóa ra trên giường chỉ có một mình hắn, cũng không có dấu vết của những người khác ngủ, trong nháy mắt hắn thậm chí nghĩ rằng hắn đã trở lại quá khứ. Tất cả điều này đều là giấc mơ. Cũng may rất nhanh hắn liền phản ứng tới nơi này không phải Tĩnh thất, ngược lại giống như Hàn thất, sau khi nhìn thấy Sóc Nguyệt cùng Liệt Băng trên giá kiếm trên tường liền càng xác nhận được.

[Song Bích Tiện] Đoạn tình không thể nóiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ