2.

1K 66 13
                                    




Hắn mở miệng nói với ' Lam Vong Cơ': " Ngươi là Trạch Vu Quân, đúng không?"

Theo hai câu nói này của Ngụy Vô Tiện nói ra, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ chợt cảm thấy cỗ gia tỏa vô hình vẫn đè nén bọn họ tiêu tán, Lam Vong Cơ vội vàng mở miệng, "Ngụy Anh, phải. Ta!"

Lam Hi Thần cũng gật đầu nói: "Ngụy công tử. "

-------------------------

" Lam ... Lam Trạm, ngươi và Trạch Vu Quân làm sao......" Nghe được Lam Vong Cơ đáp, Ngụy Vô Tiện lập tức không còn sự chậm chạp vừa rồi, trực tiếp nhào vào trong ngực Lam Vong Cơ lâu cổ hắn nửa là mê mang nửa là ủy khuất tố cáo.

Lam Vong Cơ một tay ôm eo hắn, tay kia vỗ nhẹ trên lưng hắn trấn an giải thích nói: "Ta cũng không biết. "

Nghe thanh âm ôn hòa trầm thấp nói bên tai, Ngụy Vô Tiện có chút ngẩn người, âm sắc Lam Hi Thần so với Lam Vong Cơ ôn nhu hơn rất nhiều, thấp giọng dán vào bên tai hắn nói chuyện phật tình nhân thì thầm.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người ôm hắn vào trong ngực, đôi mắt màu đậm như lưu ly kia đang thẳng tắp nhìn hắn, bên trong tràn đầy tình ý, thấy hắn ngước mắt lên, Lam Vong Cơ còn thương tiếc đưa tay ra vuốt ve đuôi mắt hắn, khẽ mở môi nói gì đó.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy ngực nhảy rất nhanh, ngoại trừ tiếng nhảy tim của mình cái gì cũng không nghe thấy, nhìn thấy Lam Vong Cơ mở môi, liền kinh ngạc gật đầu một chút.

Lam Vong Cơ cho rằng hắn vẫn bị dọa, liền cúi đầu hôn lên trán hắn, ôn nhu dỗ dành: "Ngoan, không sợ. "

Nhìn hai má Ngụy Vô Tiện trắng bệch từng chút từng chút nhuộm đỏ ửng, Lam Vong Cơ rốt cục phản ứng lại Ngụy Vô Tiện đang xuất thần. Hơn nữa, đang nhìn hắn xuất thần. Hoặc là chính xác hơn mà nói, Ngụy Vô Tiện đang nhìn Lam Hi Thần khuôn mặt này xuất thần.

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng Lam Vong Cơ liền có thêm chút chua xót, trước kia Ngụy Vô Tiện thường khen hắn đẹp mắt, có đôi khi thấy hắn cười còn có thể không tự giác lộ ra biểu tình ngốc nghếch nhìn hắn một bộ dáng bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc.

Lúc đó Lam Vong Cơ nhìn thấy bộ dáng này của hắn, chỉ trong lòng khẽ vui vẻ, đáy mắt có thêm vài phần ý cười. Thẳng đến khi nhìn Ngụy Vô Tiện, hai mắt tỏa sáng ngây ngốc nhào tới mới thôi. Nhưng bây giờ... Lam Vong Cơ bắm môi, thanh âm hơi trầm xuống: " Ngụy Anh. "

"...... A?" Ngụy Vô Tiện giật mình tỉnh táo, tim đập quá nhanh, người ta không tự giác được có chút chột dạ, hơn nữa hắn căn bản không nghe rõ Lam Vong Cơ vừa nói cái gì, tự nhiên càng thêm hoảng loạn.

Hai má Ngụy Vô Linh đỏ bừng, hai tròng mắt tràn ngập ánh nước, e lệ né tránh tầm mắt Lam Vong Cơ, lung tung né tránh làm bộ nhìn khác đồ đạc, ý đồ kéo chuyện gì đó đi ra ngoài để chuyển đề tài, không ngờ vừa quay đầu lại đối đầu với đôi mắt quen thuộc nhất của hắn.

Đồng tử nông nhạt màu như lưu ly, lẳng lặng nhìn hắn.

Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện hoảng hốt đến luống cuống tay chân.

[Song Bích Tiện] Đoạn tình không thể nóiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ