Trên lư hương khói xanh bập bềnh, đàn hương trong trẻo lạnh lẽo tràn ngập cả gian phòng, xuyên thấu tấm màn che nhẹ chui vào giường.Lam Vong Cơ nhìn hàng mi khẽ rung động của Ngụy Vô Tiện, cúi đầu gọi hắn một tiếng: "Ngụy Anh?"
"...... Ừm. " - Ngụy Vô Tiện mở mắt ngủ mông lung, tầm mắt dần dần rõ ràng, đang thấy rõ đôi mắt đang ở gần trong gang tấc này giật mình một chút, sau đó mới lưu luyến địa phương như thường lệ, rúc vào cổ hắn ngồi xuống, mềm giọng gọi: "Lam Trạm."
" Ừm, đến lúc rời giường rồi." - Lam Vong Cơ dịu dàng vuốt ve tóc hắn, cố ý hạ thấp thanh âm phảng phất lo lắng giống như dọa Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại trong lòng hắn lẩm bẩm: "Không muốn đứng lên. ..."
Lam Vong Cơ thấy hắn không có phản ứng quá lớn, tâm hơi buông lỏng một chút, Ngụy Vô Tiện có thời gian da mặt thật sự là mỏng, đêm qua xấu hổ đến mức khóc thành cái dạng đó, hắn lo lắng sáng nay tỉnh lại Ngụy Vô Tiện lại là chịu không nổi xấu hổ trong lòng không chịu gặp người, liền một mực không rời giường, cùng chờ Ngụy Vô Tiện khi hắn thức dậy.
Cũng may Ngụy Vô Tiện tựa hồ cũng không có cảm giác khó chịu, Lam Vong Cơ hôn hắn trán, thấy hắn vẫn còn cũ nhắm mắt lại, nhuộm một màu phấn nông nhìn kìa vẫn chưa tỉnh ngủ.
Lại qua một lát, Lam Vong Cơ cảm nhận được thân thể trong lòng bỗng nhiên cứng ngắc như một tảng đá, hô hấp của Ngụy Vô Tiện cũng rối loạn, hắn thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim của Ngụy Vô Tiện, kịch liệt đến mức giống như một giây sau sẽ nhảy ra khỏi ngực.
Ngụy Anh nhớ tới, Lam Vong Cơ nghĩ đến.
Hắn tiếp theo Ngụy Vô Tiện run rẩy, thân thể run rẩy, nghe hắn phát ra bất lực, ủy khuất nức nở, thương tiếc chống lại hắn trán: "Ngụy Anh ngoan, đừng khóc. "
" Ô......" Đáy mắt Ngụy Vô Tiện dâng lên thủy quang, hắn thà rằng tự mình quên, hoặc là đem đó làm một giấc mộng. Đáng tiếc là, hắn nhớ rõ ràng, thậm chí ngay cả ánh mắt tối tăm của Lam Hi Thần cũng nhớ.
"Là đêm qua ta quá, không khóc được không?" - Lam Vong Cơ xót xa vuốt ve đuôi mắt ửng đỏ ửng của hắn, dịu dàng nói.
Ngụy Vô Tiện cắn môi dưới, hàng dài hơi ướt run rẩy, rõ ràng là chính hắn không chịu thua kém, theo Lam Vong Cơ có quan hệ gì? Hắn nhịn xuống sự xấu hổ gần như muốn dìm hắn xuống, mang theo nức nở nhỏ giọng hỏi: " Trạch....Trạch Vu Quân sẽ không...... sẽ không cảm thấy ta ......."
Lam Vong Cơ trong lòng hơi chua xót, nguyên lai Ngụy Vô Tiện để ý nhất chính là cái nhìn của Lam Hi Thần sao? Hắn kìm xuống ghen tuông dâng lên, thấp giọng nói: "Không." Lam Hi Thần chỉ sợ đau lòng thương tiếc Ngụy Vô Tiện đều đến không kịp, làm sao nỡ chọc hắn không cao hứng mà làm cho hắn khóc.
"...... Thật sao?"- Ngụy Vô Tiện tràn đầy hy vọng nhìn Lam Vong Cơ, vừa nghĩ đến chuyện tối qua liền kém đến muốn khóc, hiện giờ không thèm để ý tới Lam Vong Cơ là lừa dối hắn, dỗ dành hắn, hắn sẵn sàng làm điều đó.
" Ừm, đừng sợ." - Lam Vong Cơ trả lời khẳng định của hắn, Ngụy Vô Tiện liền ngoan ngoãn tin, bởi vì e lệ hoảng loạn mà thân thể run rẩy cũng mềm nhũn một chút, dựa vào Lam Vong Cơ trong lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Song Bích Tiện] Đoạn tình không thể nói
Hayran KurguTác giả: 烟寒 - Yên Hàn Hàm Quang Quân cùng Trạch Vu Quân hoán đổi thân thể. Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, xin vui lòng không đăng ở nơi khác. Trans: haneul_lt Edit: haneul_lt