Chương 18: Nỗi lòng của Tsuna

679 117 3
                                    

Tsuna đứng trước ngôi mộ của Olivia Miller, tay cầm một bó cúc trắng.

Nếu có ai hỏi Tsuna rằng, có ghét bà ấy không thì trong tâm cậu chỉ có chút oán hận. Hoặc nếu có người hỏi sự oán hận của cậu đối với bà ấy có như ngọn lửa cháy bùng không thể dập tắt hay sự căm ghét đến từ trong cốt tủy có dành cho bà ấy thì câu trả lời là không. Nếu năm đó Vongola không đưa cậu đi, nếu cần phải tiếp tục sống cùng với bà ấy, có lẽ cậu vẫn sẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng bây giờ cậu có cha Timoteo, có thầy Tyr, có Varia và đồng bạn ở bên cạnh và tình cảm của họ khiến cho mọi thù hận vốn đã nhỏ nhoi ấy nhanh chóng tan biến. Khi biết được Olivia ở Gelo, cậu chỉ muốn cứu bà ấy ra coi như để trả ơn sinh thành. Cậu và bà ấy sẽ chỉ là hai người xa lạ hoàn toàn không biết nhau, sẽ thật tốt nếu bà ấy ở một nơi cậu hoàn toàn không thể nào gặp được bà ấy.

Nhưng những lời nói ngày hôm trước đã nhấn chìm cậu trong biển sâu tuyệt vọng. Dẫu vậy, thân là con thì phải có tình hiếu tử với người mẹ đã mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày. Cậu vẫn sắp xếp cho bà một cuộc sống tuy không giàu có vô tận, nhưng nó vẫn có thể được coi là khá giả, tốt hơn nhiều so với trước đây. Nhưng chỉ mấy ngày sau, bà lại ngựa quen đường cũ ăn chơi sa đọa để rồi chết do sốc ma túy.

"Ngài từ đầu đã biết mọi thứ rồi phải không. Cũng là ngài đã lệnh người đưa bà ấy thuốc phiện."

Đáng lẽ là câu nghi vấn, nhưng Tsuna lại dùng ngữ khí khẳng định nói.

Timoteo không biết đứng sau Tsuna từ bao giờ trầm mặc hồi lâu, ánh mắt đầy phức tạp nhìn đứa con trai nuôi của mình. Có ảm đạm, có áy náy, có bi thương, có hối hận, và nhiều cảm xúc cậu không thể đọc hết.

"Ta vẫn luôn nghĩ ta sẽ mang theo bí mật này cùng xuống lòng đất."

"Thực ra ta đã nghi ngờ từ lâu, nhưng ta lại an ủi bản thân rằng do ta nghĩ quá nhiều mà sợ bóng sợ gió. Dù sao gương mặt của ta hao hao giống Đệ Nhất, ta lại có ngọn lửa Bầu Trời. Nói ta không có huyết thống của Vongola đứng là trò đùa tệ hại nhất trên đời ta từng nghe. Cho đến tận mấy tháng trước, khi mọi thứ dần trồi lên mặt nước, ta mới nghiêm túc suy nghĩ về nó. Trớ trêu thật, ta càng muốn phủ nhận nó, sự thật lại luôn phũ phàng vả mặt ta. Ta buộc phải chấp nhận rằng ta thực sự không phải là con trai ruột của ngài."

"Ta thật sự biết ơn ngài hôm ấy đã mang ta đi, cưu mang ta suốt bao nhiêu năm qua. Nếu không phải ngài, có lẽ ta đang quanh quẩn ở một xó xỉnh nào đấy hoặc có khi chết ở một nơi vô danh không chỗ chôn rồi."

"Ta biết là ta không có tư cách, nhưng là..." Nói đến đây, cứ việc vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói Tsuna vẫn run nhè nhẹ. "Ta có thể vẫn gọi ngài là phụ thân không?"

Đệ Cửu đột nhiên hiểu được, mấy năm nay hắn vẫn cho là Tsuna trưởng thành, đã hòa lẫn với thế giới Mafia đen ngòm và dơ bẩn thực chất vẫn không đổi. Tsuna vẫn là cậu bé năm nào, vẫn là ánh mắt trong suốt mang theo một tia mong chờ không rõ ràng, chỉ khác là Tsuna hiện tại đang cố gắng mỉm cười cầu xin. Đứa trẻ ấy vẫn đang mong chờ một mái ấm gia đình dang tay ôm lấy nó, mong chờ phụ thân không từ chối và vứt bỏ nó.

(all27) If I were youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ