Chương 10 - Hé lộ manh mối... Tiến thoái lưỡng nan

161 20 5
                                    

"A Nguyệt, tỉnh lại"

"NGƯƠI CHỈ MUỐN NHỐT TA LẠI. TA CHỊU ĐỦ RỒI !!!!!!!!!!!"

"Ta không có."

"MAU CHẾT ĐI"

Lời vừa dứt cũng là lúc A Nguyệt lần nữa muốn lao đến tóm lấy người trước mặt. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng lách người sang bên, suýt soát tránh được năm ngón tay sắp ghim vào cổ họng.

Thân ảnh của hắn lại mờ thêm một chút...

Đến nước này, Ngụy Vô Tiện dù trong lòng không muốn trấn áp cũng không thể tiếp tục nương tay, đành đưa Trần Tình lên thổi một khúc. Chỉ là, A Nguyệt đối với loại nhạc khúc này không chút dao động, vẫn quyết liệt quay người tiếp tục muốn tấn công tới.

"Con mẹ nó, lý nào lại không có tác dụng ?" - Ngụy Vô Tiện bị sự tình này làm cho kinh ngạc, pha lẫn sợ hãi.

Một lúc lơ là đó thôi, Ngụy Vô Tiện liền bị A Nguyệt bắt được. Với năm ngón tay bấu chặt vào yết hầu xiết càng lúc càng mạnh, từ từ nhấc bổng hắn lên cao, ngón tay tiểu cô nương này trông thanh mảnh nhưng muốn có bao nhiêu lực liền có bấy nhiêu. Ngụy Vô Tiện bám lấy, vừa ra sức vùng vẫy vừa quơ loạn đôi chân như cố tìm với một điểm tựa nhưng bên dưới chỉ còn là một khoảng trống, lại thêm cổ họng bị xiết đến nghẹt thở, hắn đau đớn phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa.

Thân ảnh của hắn lại mờ nhạt thêm mấy phần, thậm chí đã có thể lờ mờ nhìn thấu qua...

"Di Lăng Lão Tổ ta hôm nay lại chết vô duyên như vậy sao ? Thật không cam tâm"

.

.

.

"Ngụy tiền bối... Ngụy tiền bối... ngài ấy..." - Lam Cảnh Nghi không còn cảm nhận được hơi thở của Ngụy Vô Tiện nữa mà hoảng hốt lắp bắp, gương mặt đã mếu đến méo mó rồi.

"Cảnh Nghi, đừng làm các vị tiền bối phân tâm" - Tư Truy dù rằng trong lòng kinh sợ không kém gì người bạn đồng môn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, lên tiếng ngăn lại những lời không hay.

.

.

.

"Tinh... tinh... tinh..."

"Leng keng... leng keng..."

Trong lúc thần trí sắp không còn minh mẫn nữa, Ngụy Vô Tiện mơ hồ loáng thoáng nghe thấy vọng bên tai tiếng cổ cầm đang hòa cùng tiếng chuông bạc làm nên một khúc nhạc thanh toát, êm dịu.

"Thanh Tâm Âm ?!"

Không rõ có phải nhờ tác dụng của nhạc điệu này không, bản thân hắn vừa có thêm chút tỉnh táo lại cảm thấy mình đã có chút sức lực. Tuy vậy, số ít này so với sự bức ép từ tâm ma của người trước mặt vẫn chưa đủ giúp hắn thoát khỏi hiểm nguy, bất quá là miễn cưỡng duy trì được một lúc. Ngụy Vô Tiện sau dường như nghĩ ra được điều gì, đôi mắt liền mở to, ánh lên tia hi vọng.

"Hết cách rồi, đành liều thôi. Chết thì chết."

Hắn đưa tay vào vạt áo lục tìm ra một vật, lợi dụng lúc A Nguyệt không để ý, hắn liền lấy hết hơi sức bình sinh ép chặt lên bàn tay đang cố xiết lấy cổ họng mình. Thời khắc vật đó chạm vào tay A Nguyệt liền phát ra ánh tử sắc kỳ dị, từ từ lan tỏa lấn át cả luồng tà khí bao quanh người nàng ta. Không rõ vì căn nguyên gì, toàn thân A Nguyệt cứng đờ, nét hung ác trên gương đã dần dịu đi nhiều, pha thêm vào là sự ngẩn ngơ, cảm xúc khó mà định hình rõ. Sự phân tâm đó cũng khiến bàn tay đang bấu chặt đã phần nào buông lỏng, Ngụy Vô Tiện nhờ vậy được giải thoát, chỉ là mất sức quá nhiều mà nhất thời cả người vô lực không trụ vững, ngã khuỵu xuống đất, vừa gấp gáp lui ra sau giữ khoảng cách vừa vội vã lấy lại nhịp thở.

[Vong Tiện] NGUYỆT TÂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ