Dưới ánh nắng chói chang, hai chiếc xe đắt tiền dàn hàng ngang ngay giữa đường. Tiết mục góp vui trước đó tuyên bố chấm dứt, đây mới là màn thi đấu quan trọng của tổng giám đốc PK phó tổng.
Tuy nói là đại hội thể thao nhân viên, nhưng tại sao tình hình lại trở thành kiểu thi đấu đua xe đậm chất giang hồ giữa tổng giám đốc và phó tổng thế này, đám nhân viên cũng tự thấy rất hoang mang.
Chỉ thấy hai người đàn ông cởi áo vest ra, đi tới ô tô của mình. Ô tô của phó tổng màu đen trang nhã lịch sự. Xe thể thao màu bạc của tổng giám đốc kiêu ngạo phóng khoáng, mui xe mở ra, khí thế càng áp bức.
- Này, đại thiếu gia, mấy câu lúc nãy của cậu ấy cậu nghe thấy không? - Vào vạch xuất phát, Tuấn Anh nghiêng đầu hỏi người ngồi trong xe thể thao mui trần, giọng đầy vẻ khiêu khích.
Xuân Trường lườm Tuấn Anh, im lặng không đáp.
- Coi cái mặt như bị người ta ngược đãi dã man của cậu, chắc là nghe thấy. Cậu nói coi giờ cậu ấy mong ai thắng hơn?
- Chuyện của cậu ấy, tôi quyết định. Không tính tới nguyện vọng của cậu ta.
- Chưa chắc. Nếu tôi thắng, cậu ấy sẽ không làm người hầu của cậu nữa, chuyện cưới xin của cậu ấy cậu cũng không thể quyết định được. Tôi muốn chơi bời theo đuổi thế nào, đại thiếu gia cậu cũng không thể nhúng tay vào.
- Cũng đừng quên, nếu anh thua sẽ không được phép để ý tới cậu ấy. Không được quan tâm cậu ấy, không được nói chuyện với cậu ấy nữa!
- Hả? Đại thiếu gia, thỏa thuận lúc đó của chúng ta làm gì có mục không được phép quan tâm nhỉ? - Tuấn Anh giả vờ giật mình cau mày.
- Không được nói chuyện là sao? - Đe dọa đấy à? Mấy khoản bổ sung này, tôi không đồng ý.
- Nói ít thôi - Tay nắm lấy cần số, đèn đỏ phía trước bắt đầu chớp nháy liên tục.
Đèn xanh bật lên trong nháy mắt, hai chiếc xe gần như nhả phanh cùng một lúc, tranh nhau lao vọt lên phía trước.
- Vương Vương, cậu có cược không? Tôi cược năm trăm nghìn phó tổng sẽ thắng nha!
- Cái gì! Rõ ràng là xe của tổng giám đốc ngầu hơn!
- Này! Giờ đang đua xe, không phải cưa gái! Ngầu thì có ích gì chứ! Đúng là cái gối thêu hoa!
- Vương Vương, cậu không lại gần đây à? Oa...Tổng giám đốc vừa đánh vòng cua đẹp lắm! Siêu quá đi mất!
Đứng giữa đám nhân viên chẳng hiểu ngọn nguồn này. Minh Vương rất lo lắng, bọn họ lấy cấp trên ra cá độ, mà hai vị cấp trên kia lại đem cậu ra đánh cược.
Một người thì cười hí hửng nói muốn chuộc thân cho mình, kết quả là đẩy mình đi uống thứ nước kinh dị đó. Một người nói gì mà không bán vợ mình, nhưng sau lưng thì đồng ý đem mình ra đánh cược!
Rốt cuộc là mình mong ai sẽ thắng đây? Nếu cậu chủ thắng, mình sẽ tiếp tục là người hầu bị bóc lột. Nhưng có lẽ vì đã đắc tội với cậu chủ mà sẽ bị bắt nạt thảm hại hơn. Nếu phó tổng thắng, thế thì, mình thực sự phải bỏ cái nghề làm người hầu hơn mười năm nay sao? Tuy công việc này không có tương lai lắm, tốt nhất cũng chỉ leo tới chức tổng quản...nhưng đã thành thói quen, mình đúng là chưa từng nghĩ tới việc rời bỏ cậu chủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐂ậ𝐮 𝐂𝐡ủ [𝑬𝒏𝒅]
FanfictionLại một bộ nữa ra đời trong lúc loay hoay suy nghĩ những chuyện trên trời dưới đất =))))