Nhà hàng JMG cảnh trí tuyệt vời, dòng người xếp hàng ngoài cửa dài dằng dặc. Nhà hàng nổi tiếng đông khách như thế, thảo nào cậu chủ nhất quyết đòi ăn ở đây. Nhưng hàng người này dài quá khó lắm mới tìm được chỗ đậu xe, còn phải xếp hàng chờ ăn. Minh Vương túm lấy tay cậu chủ.
- Nhiều người quá, cậu chủ, hay là chúng ta đổi sang chỗ khác đi?
Xuân Trường không đáp, thản nhiên choàng cánh tay qua vai cậu thay câu trả lời, chen ngang qua hàng người tới trước quầy tiếp tân.
- Hai người.
- Thưa anh, giờ chúng tôi đang phát số xếp hàng, tôi có thế đưa số cho anh trước.
Xuân Trường im lặng rút ví da ra, đẩy chứng minh thư tới trước mặt nhân viên tiếp tân.
- A…anh, anh là…
- Đối chiếu với giấy phép kinh doanh chút đi - Xuân Trường thản nhiên nói.
- Giấy phép kinh doanh? - Nhân viên tiếp tân ngơ nhơ ngẩn ngẩn quay đầu lại nhìn giấy phép kinh doanh được đóng trong khung tím xám treo trên tường - Đại diện pháp nhân: Lương Xuân Trường...
Đại...đại diện pháp nhân? Ông...
ông chủ? Ai dám để xếp hàng chứ!- Thật xin lỗi, để anh chờ lâu, tôi xin xếp chỗ cho anh ngay... - Ông chủ đột nhiên tới kiểm tra việc kinh doanh, ai mà chịu được chứ!
- Phòng riêng ngắm cảnh hồ nước.
- Vâng vâng vâng!!! - Dưới ánh mắt oán hận của mọi người, Xuân Trường chen ngang vào trong nhà hàng.
Cậu chủ lén đầu tư vào nhà hàng này. Rõ ràng là bị mình và tổng quẩn Park giám sát rất chặt chẽ, rốt cuộc cậu chủ đã làm bao nhiêu chuyện hai người không biết rồi?
Cậu mơ mơ màng màng bị Xuân Trường kéo vào phòng ăn, tấm gỗ dày bắt ngang qua mặt hồ, cá chép dưới hồ bơi lội, bầu không khí rất tuyệt vời. Tất cả nhân viên phục vụ đều mặc đồng phục trắng đen, bên quầy bar phục cổ mang màu sắc của Anh, chiếc đồng hồ quả lắc kềnh càng đánh từng nhịp từ tốn. Mỗi một hộp giấy trên bàn đều là Doraemon ngây thơ, sự đối lập giữa nó với bầu không khí chung quanh khiến trong lòng Minh Vương run rẩy sợ hãi.
- Hộp giấy ăn này là…
- Đây là sở thích mới của ông chủ nhà hàng. Hôm qua anh ấy ra thông báo mới, đổi toàn bộ hộp khăn giấy trong nhà hàng - Khẽ siết chặt tay cậu chủ, cậu quay đầu nhìn Xuân Trường đang làm như chẳng có việc gì, chỉ hừ lạnh một tiếng trong cổ họng. Cậu chủ, cậu lặng lẽ trút hết mối hận với em trong tim mình vào nhà hàng này sao?
Cửa phòng riêng được nhân viên phục vụ mở ra, một không gian lãng mạn lung linh được tạo nên bằng những bức tường kính hiện ra trước mắt cậu...
Khác với những căn phòng ngoài kia dùng ván gỗ dày để lát sàn, toàn bộ gian phòng này đều là kính, ngẩng đầu là bầu trời đêm đầy sao, duới chân là nước hồ xanh biếc được ngọn đèn hắt lên. Bộ đồ ăn bằng bạc dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng cao quý khiến cậu cảm thấy thế giới người giàu thật đáng sợ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐂ậ𝐮 𝐂𝐡ủ [𝑬𝒏𝒅]
FanfictionLại một bộ nữa ra đời trong lúc loay hoay suy nghĩ những chuyện trên trời dưới đất =))))