37. Ly Hôn Thì Ly Hôn

566 60 7
                                    

Mới rạng sáng, trước cửa chi nhánh khách sạn Hoàng Gia đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu bạc sành điệu. Xe dừng lại, cửa mở ra, đôi giày da đen bóng dẫm mạnh lên tấm thảm dày khiến lớp bụi khẽ bay lên.

RẦM...

Một tiếng, cửa xe bị chàng trai mỏi mệt vì đường xa đóng sầm lại. Nhân viên phục vụ, tiếp tân bị khí thế của chàng trai dọa đến nỗi nhìn nhau ngơ ngác, hồi lâu cũng chẳng có người dám bước tới đón tiếp. Không đợi có người đón tiếp, chàng trai đẩy cánh cửa xoay bằng kính đi vào bên trong.

- Thưa anh, xin hỏi anh đã đặt phòng trước chưa? - Tiếp tân cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, vội vàng bước tới.

- Tránh ra - Cậu chủ không thèm nhìn, rảo bước tới bàn tiếp tân, gõ lên chuông đặt trên bàn, sốt ruột hỏi.

- Cái tên Nguyễn Tuấn Anh kia lấy phòng số mấy? - Cô gái tiếp tân đứng sau chiếc máy tính ngẩng đầu lên, hít mạnh một hơi vì chàng trai hung dữ trước mặt.

Bộ vest nhăn nhúm không chỉnh tề, cà vạt nới lỏng trước cổ, cúc cổ áo không cài, tay áo xắn lên, đôi mắt đen lạnh lẽo, chiếc cằm thon nhỏ hãy còn vệt râu xanh nhàn nhạt. Chàng trai lạnh lùng đứng trước quầy tiếp tân, dường như còn có cả sự rốt ruột nóng nảy vì mất ngủ đêm qua, trông lôi thôi mệt mỏi nhưng lại thêm mấy phần khiêu gợi.

- Thưa anh...xin lỗi, nếu anh và khách là bạn, có thể tự gọi điện liên lạc với nhau được không? Quy định của khách sạn chúng tôi, không thể tự ý cho số phòng của khách được, đây là bí mật riêng tư... - Cô gái đứng ở quầy tiếp tân mỉm cười vẻ có lỗi, ánh mắt còn dán vào phần cổ phanh ra của cậu chủ ngắm nghía.

- Quy định khách sạn? - Chàng trai nheo mắt lại.

- Vâng...thực sự xin lỗi...

- Không cần xin lỗi, từ giờ trở đi không có quy định này nữa. Nói cho tôi biết, số phòng của Nguyễn Tuấn Anh!

- Hả? Không...không còn?

- Tôi là tổng giám đốc, tôi nói không còn là không còn! Giờ tôi phải biết số phòng của Nguyễn Tuấn Anh. Ngay!

- Tổng...tổng giám đốc?! - Thái tử giá lâm à?!

...

...

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ bằng kính vào trong phòng, trên chiếc giường lớn lộn xộn. Đôi chân trần của cậu trai thò ra dưới lớp chăn, gió từ điều hòa phả ra có hơi lạnh, chân lại rụt vào trong chăn.

Minh Vương cảm giác có luồng gió ấm áp cứ không ngừng thổi trên tóc, khiến cậu cứ ngứa ngáy không nhịn nổi. Hé một mắt ra, trong tầm mắt của cậu là gương mặt đang ngủ say được phóng đại của Tuấn Anh.

Cơn nhức đầu sau khi say rượu bị cơn hoảng hốt dập tắt, cậu vội vàng ngồi bật dậy, cúi người nhìn cơ thể dưới lớp chăn của mình. Mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, còn dưới thì sao? Cậu sờ lên trên, mò xuống dưới...không có...chẳng có gì cả!

Quần áo của mình đâu? Cậu đảo mắt tìm, chỉ thấy quần áo của mình bị quăng trên ghế so­fa, mà thứ đặt ở trên đó là đống quần áo mình.

[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐂ậ𝐮 𝐂𝐡ủ [𝑬𝒏𝒅]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ