Chap 15

3K 498 46
                                    

Dù đã là giữa trưa nhưng dòng người qua lại vẫn luôn đông nghịt trên con phố sầm uất này nên việc đi trên đường vô tình va phải người nào đó là việc không thể tránh khỏi.

Sanzu bế xốc Takemichi trên lưng của mình lên vì sợ nhóc rớt xuống giữa đường, có vẻ Takemichi đã thiu thiu lim dim ngủ trên lưng của gã lũc nào không hay rồi. Dù cảm thấy bản thân có chút phiền nhưng Sanzu vẫn là cố gắng ̣đi chậm lại tránh cho Takemichi vô tình thức giấc.

Bộp.

- Tch, con mắt để dưới mông hay sao à? Đi đứng cho đàng hoàng vào.

Sanzu bực dọc lèm bèm vài câu rồi cũng không để ý nữa mà tiếp tục công cuộc làm người vận chuyển gói hàng ú nu trên lưng của mình về đúng địa chỉ của nó.

- Takemichi?

Người va vào Sanzu khi nãy vừa đi hai bước liền như bị một thứ gì đó thôi thúc mà xoay người lại cất giọng gọi theo nhưng do Sanzu đi nhanh hơn ban nãy một chút nên liền chìm vào biển người.

Cảm thấy có đuổi theo cũng không kịp mà cũng chẳng biết là có đúng người mà bản thân đang tìm kiếm hay không, người này kéo thấp cái mũ trên đầu đang đội rồi từ trong túi lấy ra một cái điện thoại. Màn hình vụt sáng, đôi mắt không khỏi dịu đi một phần khi bên trên màn hình là một đứa bé trai kháu khỉnh chừng 1-2 tuổi đang vui vẻ đùa nghịch đống đồ chơi xung quanh mình.

- Đừng lo...anh sẽ sớm tìm được em thôi, sẽ sớm thôi nên hãy ráng đợi anh một lát nha.

Tự nói đôi câu với bản thân, ngón tay tiếp tục di chuyển đến mục danh bạ điện thoại sau đó bấm vào một dãy số, mất không qúa lâu thì đầu dây bên kia đã nhấc điện thoại lên.

- Mày điều tra tới đâu rồi? Đã có tin tức gì về con mụ già năm xưa chưa?

Đầu dây bên kia không biết đã nói gì nhưng khuôn mặt của người này bắt đầu trở nên méo mó mà nghiến răng ken két.

- Dám thừa cơ hội lúc tao không có ở nhà mà đem vứt bỏ thằng bé, nếu tao mà tìm được nhất định sẽ khiến cho mụ ta sống không bằng chết. Mày nhanh chóng lùng ra địa chỉ năm xưa bà ta đã bỏ thằng bé ở đâu đi.....Ừ, mày moi thông tin thế nào cũng được cả và tao sẽ tự thân đi tìm. Vậy đi.

Nói đoạn, tựa như sực nhớ ra chuyện gì đó mà chân mày khẽ nhíu lại.

-Mà mày canh chừng luôn hai anh em nhà kia đừng để chúng làm loạn, nếu như có việc gì không ổn, tao lập tức bẻ đầu hai thằng đó.

Hình ảnh nụ cười ngọt ngào của cậu bé trong trí nhớ chính là thứ giúp hắn có niềm tin nhất, tin rằng bản thân sớm ngày sẽ tìm ra đứa em trai của mình

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đi một đoạn đường cuối cùng cũng về đến nơi, mắt thấy sắp tới nhà của Takemichi rồi nên Sanzu cũng nhanh miệng xốc mạnh cậu nhóc khiến cho Takemichi đang ngủ ngon lành mà bừng tỉnh ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bảo Bối Bé Nhỏ (AllTake) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ