- Anh ơi~ anh nhăn nhó ơi!
Takemichi vẫy vẫy tay của mình trước mặt Sanzu mà gã cứ giả bộ ta đây bị mù bị điếc tạm thời mà làm ngơ cậu nhóc nhưng trong thâm tâm đã chửi đổng lên 7749 thứ tiếng mà người điếc cũng phải kì thị.
Muốn vạch quần thằng nhãi con này ra đánh mông nó cho hả dạ quá đi mất...
Nhưng nếu như làm như thế ở chỗ đông người này thì xác định chỗ ngủ từ nay về sau của gã là nằm trong chiếc giường đóng hộp với chất liệu làm từ gỗ 100% luôn.
Kêu mãi mà Sanzu vẫn không chịu để ý tới mình, Takemichi tự hỏi chẳng lẽ là anh trai này đang giận mình vì ban nãy mình không nghe lời hay sao?
Nhóc con thích anh trai này lắm, tuy là có chút hung dữ nhưng đây đích thực là người tốt, hay giúp đỡ nhóc nữa! Không biết phải dỗ Sanzu thế nào, Takemichi ỉu xìu do không có ai nói chuyện với mình, cậu nhóc trong đột nhiên nhớ ra một cách mà mình thường an ủi mọi người khi ở nhà.
Sanzu đang bảo trì im lặng để đỡ mất công tốn nước miếng với đứa trẻ mà mình đang bế trên tay, khuôn mặt đột nhiên được hai bàn tay mềm mại chạm lên khuôn mặt. Sanzu ngỡ ngàng chẳng hiểu chuyện gì thì đã thấy Takemichi áp môi lên trán của gã hôn lên một cái rồi nở một nụ cười hồn nhiên.
- Hôn hôn cho bớt buồn nha! Ở nhà khi mấy anh của em buồn thì em đều hôn họ cả, họ bảo chỉ cần được Michi hôn một cái thôi liền sẽ vui vẻ trở lại vì vậy em cũng muốn giúp anh người tốt vui vẻ nữa!
Lần đầu tiên trong đời được nhận một nụ hôn bất ngờ như thế này, nếu như là người khác thì Sanzu gã đã không nói hai lời liền nắm đầu lấy cái đứa đó lôi đi sau đó úp mặt của nó vô bồn cầu chà lấy để, tiếp đến sẽ dùng kéo cắt phăng cái mỏ của nó.
Nhưng đây lại là nụ hôn của thằng nhóc con đầu xù này...
Cũng không đáng ghét cho lắm....
Nhưng vẫn là khó ưa!
Sanzu xoay mặt sang chỗ khác hắng giọng một cái, nhìn thấy thằng nhóc con trong vòng tay của mình đang nở một nụ cười toe toét thế này liền có chút lúng túng. Khuôn mặt do lớp khẩu trang đen che mất nên không thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Sanzu nhưng hai vành tai hồng hồng thì lại không thể che dấu được.
Nhìn Sanzu đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, Takemichi tò mò giơ ngón tay chọt chọt má của gã vài cái.
- Anh còn giận Michi hả? Hay em chia bánh cho anh nha? Anh Taiju cho em nhiều lắm còn trong túi mà chưa ăn nè. Em cũng có nhiều viên bi đẹp lắm, em sẽ cho anh vài viên! Hay anh thích thứ gì khác?
- Tch! Không cần, mày tự giữ lấy mà chơi đi!
Sanzu đưa tay nhéo lấy hai bên má, nhưng cái "nhéo" này chỉ là do gã nghĩ thôi chứ người ngoài nhìn vào thì có khác gì gã đang nựng đứa trẻ trên tay đâu?
Dù câu nói có chút thô lỗ nhưng lại không hề cáu gắt như lúc đầu, Takemichi nhận ra sự thay đổi của anh trai Sanzu nên vô cùng vui vẻ trong lòng.
Mà từ trước tới giờ nhóc chỉ biết Sanzu là bạn của Mikey. Lâu lâu khi Takemichi đang chơi ở ngoài sân sau sẽ bắt gặp gã đến nhà đưa đồ cho Mikey nên liền nghĩ là bạn của mấy anh nhà mình. Nhưng mà nhóc vẫn chưa biết mặt của Sanzu ra sao vì gã lúc nào cũng đeo khẩu trang cả. Sáng cũng đeo, tối cũng đeo làm nhóc tò mò gần chết!
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo Bối Bé Nhỏ (AllTake)
FanfictionAuthor: Campo_Fiorito Vô tình tìm thấy một cục mochi nên quyết định nuôi luôn. Con fic này được đẻ ra nhằm giúp giải stress nên sẽ không ngược, chỉ ngọt và hài hước. Tuy nhiên về sau không ai biết được. Đừng mang truyện đi khi chưa có sự xin phép...