- Oi~ tụi tao đến rồi đây!
Ran đi trước lười nhác vẫy vẫy tay chào cho có lệ, phía sau lưng là Rindou đang đi sát bên người anh trai của mình, cả người run lập cập vì lạnh. Ban nãy đem đồ về nhà rồi đi luôn vội quá nên không có mặc thêm áo khoác.
Mẹ bà cái đám bị hư não này! Đêm hôm khuya khoắt, cô hồn múa quạt múa cột ngoài đường, tuyết rơi gió thổi vù vù lạnh toát cả người thế mà cả đám lại kéo nhau ra ngoài đường.
Mà ra ngoài đường thôi thì không nói.
Hiện tại tàn khốc, vả cú nào đau cú nấy, Rindou ước bản thân bây giờ đang ngồi ở nhà được uống một ly cacao nóng bên cạnh máy sưởi ấm áp thì bây giờ cả đám ấy thế lại đang đứng ở trước cổng nghĩa địa!
Là nghĩa địa đó!
Là một con người theo chủ nghĩa duy vật và sống theo khoa học, nói không với mê tín dị đoan và mấy mẹ hay làm trò lên đồng nhưng dù vậy Rindou hắn vẫn tin vào câu " Có thờ có thiêng, có kiêng có lành ". Lựa buổi sáng đi không được hay sao vậy?!
Là bất lương chứ có phải là dân đi bốc mộ đâu mà phải đứng ở đây vào cái giờ này?
Rindou sầu Rindou không nói.
- Hai thằng bây tới trễ.
Kakuchou vén tay áo lên nhìn vào đồng hồ, hai tên này ấy vậy mà đến trễ 15 phút, bắt anh và Izana phải đứng đây chờ. May là hôm nay Izana nó không nổi điên như những lần trước, nếu không thì anh cũng không cản được.
- Xin lỗi xin lỗi~ do hồi nãy tụi tao vô siêu thị mua đồ rồi gặp chút chuyện ngoài ý muốn nên mất thời gian một chút.
Ran nhún vai buông một lời xin lỗi, cái giọng điệu vương chút đùa cợt bên trong nhưng lý do thì Kakuchou có thể chấp nhận nên cũng không lời qua tiếng lại chi cho nhiều.
Thở dài một hơi, Kakuchou nhìn sang Izana âm thầm đứng ngay cổng nhìn vào khu nghĩa trang tĩnh lặng kia, mái tóc trắng nổi bật giữa khung cảnh đêm khuya.
Đơn độc.
Lạnh lùng và xa cách.
Đó chính là những gì mà Kakuchou có thể miêu tả về Izana bây giờ.
- Đi thôi Kakuchou.
Izana bước từng bước vào lối đi bên trong, cả ba người còn lại cũng chỉ nhận mệnh yên lặng đi theo phía sau hắn.
Đi song song với Ran, Kakuchou vô tình phát hiện trên cánh tay áo của Ran ấy vậy mà có dính một miếng sticker hình mèo Hello Kitty.
Thằng này bể bóng rồi hả trời? Tưởng nó thắt hai cái bím tóc thôi cũng đã đủ rồi chứ?
- Ê Ran, miếng dán gì trên tay áo của mày vậy? Sở thích mới à?
Nghe Kakuchou hỏi, gã cũng tò mò nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ thì thấy một miếng sticker hình mèo Hello Kitty bé bé màu hồng, xung quanh là mấy trái tim vừa trẻ con vừa dễ thương liền không khỏi buồn cười.
- Chắc là do thằng nhóc con đó rồi.
- Thằng nhóc con nào?
- Mày nhớ ban nãy tao có nói là hai anh em tao gặp một chút rắc rối khi ở siêu thị không. Tụi tao gặp một đứa nhóc bị lạc anh trai của mình nên giúp thằng bé một chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo Bối Bé Nhỏ (AllTake)
FanficAuthor: Campo_Fiorito Vô tình tìm thấy một cục mochi nên quyết định nuôi luôn. Con fic này được đẻ ra nhằm giúp giải stress nên sẽ không ngược, chỉ ngọt và hài hước. Tuy nhiên về sau không ai biết được. Đừng mang truyện đi khi chưa có sự xin phép...