Chap 24

2.4K 398 21
                                    

Đêm hôm đó, bởi vì Takemichi cứ muốn ở mãi trong phòng của Inupee nên Kokonoi đành để cho cậu bé chơi mệt lã người đến ngủ thiếp đi thì mới âm thầm ôm cậu nhóc quay về phòng của mình.

- Koko, mai mày đưa thằng bé về bên kia tầm mấy giờ? Mấy thằng khùng bên Touman biết chuyện mày bế Michi qua đây nên đang ăng ăng nhăng nhăng như mấy thằng trốn trại đòi mày đưa thằng bé về sớm kia kìa.

Inupee thều thào, cổ họng đau rát khiến anh có chút nói không rõ mà khàn khàn nhưng vì đã uống thuốc đầy đủ nên cũng không còn khó chịu như ban đầu nữa.

Cầm điện thoại trên tay rồi trùm lấy cái chăn quanh người ngồi dậy, Inupee ghét bỏ nhìn một loạt tin nhắn cùng cuộc gọi ùn ùn kéo đến ban nãy mà tặc lưỡi một tiếng. Vì đám đó không biết số điện thoại của Kokonoi mà chỉ biết mỗi số của anh nên thành ra người chịu tra tấn lại là Inupee anh đây.

Một lũ Touman toàn là đám thất đức! Người ta bệnh cần sự yên tĩnh để tịnh dưỡng mà tụi nó cách vài phút lại gọi với nhắn tin một lần kêu gào trả Takemichi về lẹ vì quá nhớ.

Bộ đám tụi nó xa thằng bé một ngày thôi thì cả đám liền chịu không nổi mà cùng dắt nhau lên đỉnh núi hướng mắt về phía khu căn hộ của họ mà gào lên" Trả Michi cho tụi tao!!! " mới vừa lòng à?

- Mai chắc tầm chiều chiều tao đưa thằng bé về. Michi mê ngủ lắm nên buổi sáng là không được rồi.

Inupee nghe vậy cũng gật đầu.

- Ừm, vậy đi. Cứ để cho thằng bé ở đây chơi nốt buổi sáng nữa, mai Taiju nói sẽ ghé qua đây đó, biết Michi ở đây kia mà.

Kokonoi cũng không nói nhiều nữa, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của đứa trẻ để cho thằng bé dễ chịu hơn trong lòng mình rồi xoay người rời đi.

- Mà Koko này, mai dự báo thời tiết bảo sẽ có tuyết rơi. Tao không biết khi nào mày đưa Michi về nhưng trước khi ra đường nhớ đừng để cho thằng bé chạm vào tuyết nha, đừng thấy tuyết càng tốt.

Dặn dò xong, Inupee phẫy tay đuổi Kokonoi đi, bản thân thì trùm chăn lại để đi ngủ.

Dọc hành lang trở về phòng của mình, Kokonoi nhìn đứa trẻ trong vòng tay của mình mà khẽ thở dài. Hắn biết vì sao mà Inupee lại dặn mình như vậy.

Hồi đó lúc mà Takemichi vừa đột nhiên xuất hiện, hắn có nghe kể lại rằng thằng bé bị người ta bỏ rơi trước cổng nhà Sano trong một ngày tuyết rơi dày đặc. Mikey tìm thấy Takemichi khi thằng bé đang nằm co ro vì lạnh, trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng cùng đôi mắt đỏ hoe sưng húp. Lúc đó cả nhà đó vô cùng hoảng hốt đã nhanh chóng ôm thằng bé đến bệnh viện sau đó là đi đến sở cảnh sát để tìm người thân nhưng suốt một tuần chẳng có ai đến nhận thằng bé về nên họ cùng nhất trí là sẽ giữ Takemichi lại chăm sóc.

Tuy nhiên không biết có phải do ấn tượng bị bỏ rơi trong đêm đông quá mạnh so với tâm trí của một đứa trẻ nên mỗi khi nhìn thấy tuyết, Takemichi lại vô cùng hoảng loạn, thằng bé tự rúc người vào trong một góc chẳng dám đi ra bên ngoài vào những ngày đó. Dù được mọi người quan tâm và cũng đã đỡ hơn trước nhưng sợ vẫn là sợ. Bởi vậy nếu như đi ra bên ngoài thì họ phải đem theo ô để Takemichi không tiếp xúc với tuyết.

Bảo Bối Bé Nhỏ (AllTake) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ