CHAP 18

296 34 2
                                    

Mặc trên người bộ đồ ngủ pijama tay dài, Lan Ngọc mặc kệ trời đang mưa như trút, nước mưa quật thẳng lên người nàng đau rát.

Tất cả đều để lại, quần áo, đồ dùng ngay cả di động cũng không mang theo. Lan Ngọc cố lê từng bước trên đường, hi vọng Thúy Ngân sẽ không tìm thấy mình, nếu không cô sẽ tức giận biết nàng trốn đi mà gϊếŧ nàng mất.

Ôm lấy bụng dưới, kiềm nén cơn đau dồn dập ở hạ thân. Hai chân bủn rủn cả ngày hôm qua không cho gì vào bụng, quần áo nàng lúc này đã hoàn toàn bị ướt vì cơn mưa kia.

Lồng ngực như bị rút cạn không khí, tất cả đồ nàng để lại đều là do Thúy Ngân mua. Nàng sẽ không lấy đi bất cứ thứ gì.

Dư vị nàng cùng Thúy Ngân đều đã theo nước mưa trôi đi tất cả.

Nàng đi rất lâu, cuối cùng lại dừng chân trước biệt thự lớn. Cả người run rẩy, đưa tay lên để ấn chuông. Sau đó một màn đen phủ tới, Lan Ngọc mất dần ý thức, bên tai chỉ còn văng vẳng giọng nói của ai đó:

"Lan Ngọc, Lan Ngọc... tỉnh lại đi, Lan Ngọc!!"

[...]

Mới 9 giờ sáng, Thúy Ngân đã tỉnh dậy. Đôi mi vẫn còn nặng trĩu, đầu đau như búa tảng. Nhìn bên cạnh không thấy Lan Ngọc, chắc là nàng đã dậy sớm.

Thúy Ngân vác thân vào phòng tắm để vệ sinh thân thể, thay ra bộ quần áo để chuẩn bị đến công ty. Nhìn thấy di động của Lan Ngọc để trên bàn, Thúy Ngân cầm lên, tiến ra phòng khách.

Không khí im lặng ở phòng bếp ra đến phòng khách làm Thúy Ngân suýt chút thì ngộp thở. Căn bếp hoàn toàn lạnh tanh, không có bóng dáng nhỏ bé.

Siết chặt di động trong tay, một cỗ bất an dâng lên trong lòng. Thúy Ngân nhanh chân chạy về phòng, tìm kiếm tủ đồ, tất cả đồ dùng nàng vẫn còn ở đây. Vậy nàng có thể đi đâu?

Bước nhanh ra ngoài, vừa nhấc điện thoại lên gọi.

"Alo?"

"Jun, Ngọc đi mất rồi. Chị ấy đi mất rồi." Thúy Ngân gấp rút lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

"Nói cho anh biết hôm qua em đã làm gì Lan Ngọc?" Jun làm sao không biết, Lan Ngọc hôm qua rõ ràng không khỏe tại sao sáng sớm lại đi mất. Lí do này cũng rất rõ rồi.

"Em..." Thúy Ngân ngập ngừng, nuốt khan một cái.

"Được rồi, gặp nhau rồi nói." Jun tức giận lập tức dập điện thoại.

Khuôn mặt hầm hầm của Jun tiến lên phòng làm việc của Thúy Ngân khiến mọi người đều nhìn theo, Thư và Huy sợ có án mạng liền im lặng đi theo phía sau.

"Chị ra ngoài một chút, em có chuyện muốn nói với Jun." Thúy Ngân nhỏ giọng nói với Lan Anh.

Lan Anh nghĩ có vẻ là việc quan trọng nên cũng gật đầu đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa.

Bây giờ Jun không thể bình tĩnh để đàm phán mà vô cùng kích động. Thúy Ngân cũng đứng dậy đối diện Jun.

"Tối qua em đã hành hạ Lan Ngọc đúng không?" Jun liền đi thẳng vào vấn đề.

"Em-"

Không để Thúy Ngân tiếp tục biện giải cho cái bản tính của mình. Jun vô cùng tức giận, ngực phập phồng, cố kiềm nén để không lớn tiếng: "Để anh nói cho em biết, Ngọc từ nhỏ thể lực rất yếu. Kể từ lúc bị em ép bức, Ngọc luôn nhẫn nhịn để được ở bên cạnh em vì em ấy yêu em cơ mà."

Chứng kiến màn kích động của Jun, Thư và Huy không khỏi lo lắng. Phía Thúy Ngân lại đứng im để Jun phát tiết, cô biết đây là lỗi của mình nên không có lời nào để giải thích có bản thân.

Jun tức giận chỉ tay vào Thúy Ngân, đầu ngón tay không ngừng run lên, khóe mắt lúc nào đã ngập nước: "Nhưng mà em, chưa bao giờ để tâm đến. Mỗi khi tức giận chỉ biết phát tiết lên người Ngọc. Em ấy ngốc đến mức bị em đánh đập vẫn còn kiên trì ở lại."

"Jun bình tĩnh một chút." Thư vội kéo Jun lui lại khi thấy Jun có dấu hiệu muốn đánh người.

"Ngày hôm qua có lẽ là lần chịu đựng cuối cùng của Lan Ngọc, em ấy nói không khỏe, em ấy chóng mặt và mệt mỏi. Anh bày tỏ mua thuốc Thúy Ngân đều không đồng ý vì sợ làm phiền, nhưng mà cả ngày hôm qua em đều không về nhà. Tối về còn uống rượu đến say xỉn, tiếp tục tra tấn, nói những lời lăng mạ Lan Ngọc."

Thúy Ngân không tin vào tai mình, lời Jun nói có phải là thật không. Nếu vậy thì Jun đã biết nàng đang ở đâu.

"Ngọc không làm sai chuyện gì, là em bắt em ấy về để thỏa mãn cho chính bản thân em. Em cho rằng Ngọc là loại người lẳng lơ, là gái điếm bên ngoài thân mật với đàn ông khác. Mà em có từng nghĩ là em ấy đã yêu em đến không còn gì, chỉ còn lại thân thể đầy vết thương do em gây ra không? Ngọc không dám giải thích vì sợ em không tin lại tiếp tục nổi giận đánh đập em ấy."

Jun đã thật sự kích động, sấn tới nắm lấy cổ áo Thúy Ngân. Thư và Huy hoảng hốt nắm lấy tay Jun.

"Đừng mà Jun, đừng như vậy. Ở đây là công ty."

Jun tiếp tục siết lấy cổ áo của Thúy Ngân, đôi mắt đỏ hoe giận dữ. Nhớ lại thân thể nàng lúc sáng đầy vết bầm tím, người thì gầy đi thấy rõ. Jun lại không thể bình tĩnh: "Em có bao giờ nghĩ bản thân em đã làm sai với Ngọc chưa? Em vẫn còn dây dưa với Lan Anh, nhưng lại đày đọa Ngọc. Là em trở về với Lan Anh, nhưng tại sao người bị đánh đập lại là Ngọc. Lê Huỳnh Thúy Ngân, em không xứng đáng có được tình yêu của Lan Ngọc."

Thúy Ngân rũ mắt xuống, cảm thấy vô cùng tội lỗi, từng lời nói của Jun dội mạnh vào lòng Thúy Ngân đến đau đớn. Cô không có gì để biện giải cho bản thân mình, Thúy Ngân đã im lặng nghe Jun mạt xát, Jun nói rất đúng.

Cô không xứng đáng có được tình cảm của Lan Ngọc. Là cô hết lần này đến lần khác xem thường và hành hạ nàng. Ghen tuông mù quáng, nhưng bản thân lại chưa từng đối diện Lan Ngọc mà nói yêu nàng.

Cô không có tư cách để hành hạ Lan Ngọc.

Thúy Ngân dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể mặc cho nội tâm đang run lên dữ dội.

"Anh cho em biết Lan Ngọc đang ở đâu, em sẽ đón chị ấy về."

Jun như thể vừa nghe chuyện cười, đẩy Thúy Ngân ra, nhếch môi cười châm biếng: "Đón về? Em làm điều này để làm gì? Đón về để tiếp tục hành hạ Ngọc đến chết sao? Mà Ngọc hiện tại không cần lời xin lỗi của em nữa, chị ấy nhờ chị chuyển lời bây giờ em có thể quang minh chính đại quay về với Lan Anh người yêu của em, từ trước tới nay em xem Ngọc là gái điếm thì cứ giữ ý nghĩ đó. Bây giờ thì gái điếm không phục vụ tình dục để kiếm tiền nữa chỉ muốn được nghỉ ngơi."

Ngược Chiều Gió [Ngọc Ngân] (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ