Chương 15

152 20 9
                                    

Tiêu Chiến liếm đôi môi khô khốc của mình một cái, cậu lấy cuốn nhật kí về phía mình nâng mắt ra hiệu cho anh hãy ngồi xuống bên cạnh mình. Cậu nhích người sang một tí tạo một khoảng trống thoải mái để anh đủ chỗ ngồi.

Tiêu Chiến lật cuốn nhật kí úa màu ra, thứ đầu tiên cậu thấy là dòng chữ non nớt ngả nghiêng được viết bằng bút chì của một đứa trẻ hằn trên tờ giấy đã ố vàng theo thời gian.

Ngày x tháng x năm 19xx.

Hôm nay ba mẹ lại đi làm để em ở lại một mình nhưng ba nói khi về ba sẽ mua cho em thật nhiều đồ ăn ngon.

Tiêu Chiến có chút ngập ngừng không muốn lật sang trang tiếp theo, từng dòng chữ trong cuốn sổ này làm cậu nhớ đến tuổi thơ cô đơn thời dĩ vãng của mình. Vương Nhất Bác bên cạnh nhận ra, anh nhẹ nhàng cầm tay cậu lật sang trang kế tiếp không mấy bận tâm đến tâm trạng của mình.

Ngày y tháng y năm 19xx.

Bạn học Nghiên Nghiên kể rằng bạn được ba mẹ dẫn đi khu vui chơi, em cũng muốn được đi mà ba mẹ vẫn chưa đi làm về.

Tay cầm cuốn sổ của Tiêu Chiến run lên, cậu vậy mà có tưởng tượng được nỗi cô đơn của anh lúc đấy.

Tiêu Chiến chỉ mới đọc hai trang lại không có đủ can đảm để đọc nữa, cậu thật sự không dám xem lại những nổi lòng được anh lưu trữ trong đây. Lật nhanh đến những dòng cuối được anh viết lại, Tiêu Chiến phát hiện ở trang cuối của cuốn sổ có một danh sách điều mà anh muốn thực hiện trong quãng đời của mình.

Nhìn xuống dòng chữ ngay ngắn cứng cáp kia chắc là được anh viết khi đã lớn, Tiêu Chiến khá ngạc nhiên khi điều anh muốn làm chỉ có một.

Anh mong được đón sinh nhật cùng người anh yêu nhất.

Hoàn toàn không còn gì khác.

Tiêu Chiến lật lại kiếm những dòng nhật kí vào ngày sinh nhật của anh thì chỉ có những năm cấp 3 anh mới cùng gia đình ăn sinh nhật. Trước đó thì ba mẹ Vương chỉ đơn giản tặng cho anh một chiếc bánh kem cùng vài món quà, nếu có tổ chức ăn uống thì đến giữa chừng cũng bỏ anh lại để đi làm việc, đa phần anh đều ăn sinh nhật với những người giúp việc không có một mống bạn bè.

Sự thất vọng của anh đều được thể hiện qua những nét chữ đậm nhạt khác nhau.

Vương Nhất Bác chỉ nói tới sinh nhật năm 10 tuổi của anh sau đó không còn thấy anh viết về những điều mình muốn trong ngày sinh nhật nữa, chỉ đại khái nói về ngày hôm đó làm cái gì.

Tiêu Chiến tay hơi siết cuốn sổ lại, bên trong người nổi lên một cỗ tức giận bởi cậu phát hiện ba mẹ Vương không như cậu tưởng tượng, hai ông bà không khác gì người mẹ đáng kính kia của cậu. Đều chính tay bóp chết những suy nghĩ non nớt và tính tình ngây thơ của những đứa trẻ còn chưa biết sự đời.

Có những đứa trẻ được tuổi thơ chữa lành cả cuộc đời, nhưng có những đứa trẻ lại dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ.

Anh và cậu rốt cuộc có lỗi gì để phải nhận những thứ tồi tệ trong cái giai đoạn tuổi ăn tuổi lớn như vậy?

Sự tức giận của cậu bắt đầu lan truyền đến đại não, ánh mắt cậu hằn lên sắc đỏ âm u. Tiêu Chiến hít thở khó khăn, cậu cố gắng để không bùng nổ ngay tại chỗ này, cậu đóng cuốn sổ trả lại cho mẹ Vương.

[ BÁC CHIẾN ] One Life Find YouNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ