Thần

354 63 10
                                    

Loay hoay với nhau cả buổi trời, hai người hết ôm ấp rồi hôn hít, hôn hít chán chê thì lại tiếp tục dụi vào nhau, cho đến khi có tiếng mẹ Jungkook gọi xuống ăn sáng thì hai người mới miễn cưỡng buông nhau ra, giữ một khoảng cách an toàn rồi mới xuống phòng bếp.

Bà Jeon hơi bất ngờ khi nhìn thấy chàng rồng nhỏ ở phía sau lưng cậu con út của mình, nhưng rồi lập tức cười hiền lành kéo tay anh đến gần

"Jimin đấy à? Con đến chơi khi nào thế? Thật ngại quá vì cô không biết để tiếp đón con. Mấy ngày nay Jungkookie trông mong con đến chơi lắm, thằng bé cứ ủ dột suốt thôi, vậy mà hôm nay trông tươi tắn hẳn lên rồi đây."

Bà vừa hỏi han dịu dàng, vừa vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay anh. Jimin nghe xong cũng cười tủm tỉm liếc nhìn em người yêu đang trề môi lên án người mẹ của mình vì đã lỡ vạch trần sự thật đáng yêu này, rồi anh cũng ngượng ngùng đáp lời

"Con đến khi tối hôm qua ạ. Xin lỗi vì sự đường đột này, đáng lẽ con nên chào cô một tiếng mới phải."

Anh hơi chột dạ, đêm muộn còn đến nhà người ta, bày trò giận dỗi con trai người ta, sáng thì đến tận lúc người ta gọi mới chịu xuống chào hỏi, Jimin cảm thấy anh đã mất điểm trầm trọng trong mắt mẹ chồng luôn rồi. Ủa mà mẹ chồng gì, anh cóc thèm lên xe hoa với thằng nhóc lúc giận dỗi thì chạy ra bờ sông ăn vạ để anh phải lên dỗ nhé.

"Ôi trời! Con không cần khách sáo thế đâu, có đến chơi là được, cô cũng mong con đến lắm đấy. Giờ thì vào ăn sáng cùng gia đình cô nhé?"

"Vâng ạ, làm phiền cô rồi."

Jimin cười biết ơn, thiện cảm đối với người phụ nữ hiền hậu ân cần trước mắt cũng tăng lên gấp bội. Bà Jeon vỗ nhẹ vào vai anh cùng câu trách yêu "phiền cái gì chứ thằng bé này". Jungkook từ nãy đến giờ chỉ mỉm cười nhìn mẹ và anh người yêu nói chuyện, cái khung cảnh ấm áp này khiến lòng cậu lâng lâng. Và trong một khắc, cậu đã mong một ngày nào đó, hai người sẽ cùng nắm tay nhau bước xuống nhà, mẹ cậu sẽ cười thật hiền từ hỏi thăm vài câu quen thuộc và Jimin khúc khích đáp lại những câu như "Vâng thưa mẹ" thật dịu êm tựa như trật tự của cuộc đời này vốn dĩ là như thế.

"Này! Em ngẩn ngơ cái gì đó?"

Anh huých nhẹ vào tay cậu khiến cho Jungkook hoàn hồn khỏi cơn mơ mộng. Cậu mím môi cười, nửa thật nửa đùa mà trả lời anh

"Em vừa nghĩ đến cảnh anh cũng gọi mẹ em là 'mẹ' và gọi em là 'chồng yêu của anh' á."

"Tào lao! Nếu có thì người được gọi 'chồng yêu' cũng phải là anh nhé."

Vị thần bĩu môi bắt bẻ, Jungkook kẹp lấy bờ môi mềm dẻo thơm ngọt của anh bằng hai ngón tay và bóp nhẹ mấy cái. Phải chi nó mà phát ra tiếng 'chíp chíp' thì thú vị phải biết.

"Không, em sẽ không gọi anh bằng chồng đâu."

"Tại sao? Em keo kiệt quá đi mất."

Trước khi Jimin kịp giận dỗi thêm lần nữa, cậu chàng cuối xuống âu yếm thì thầm bên tai anh

"Em thích gọi anh là Thần của em hơn."

|kookmin| the dragon's love storyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ