16. Mì tương đen

321 59 14
                                    

Còn tiền chán vạn người mời, hết tiền tôi đứng trông trời thở than. Mẹ kiếp! Cái tên Kim quy mất rạng đâu từ sáng đến giờ, gã còn không thèm nấu bữa sáng, tủ lạnh thì rỗng tuếch. Khốn nạn! Bụng của ông đây đánh trống um lên rồi mà mi vẫn chưa thèm về. Tiền ơi là tiền! Khốn đốn vì tiền. Không có tiền đúng khổ. Tôi lại nghĩ đến những ngày tiêu pha bừa bãi của tôi. Mẹ nó! Đời người biết đấy là đâu, đang ngồi trên lầu lộn cổ xuống sông.

Tôi khởi sự đi dạo chút đỉnh, chỉ cốt để đánh lừa cái dạ dày đang réo ỏm củ tỏi này. Kim chó má, tôi mà chết lê la ngoài đường vì đói là cũng tại anh, tại anh hết cả. Mà nghĩ cũng buồn cười, sống thì cơm chẳng cho ăn, chết thì xôi thịt, làm văn tế ruồi. Tôi loanh quanh hồ ở phía Nam công viên, vừa suy nghĩ đến chuyện tí nữa tôi mà chết đói thì người ta sẽ làm đám tang cho tôi như nào.

Xung quanh tuyết rơi như điên, chẳng có con ma nào lượn lờ ở đây ngoài tôi, vì hiện tại cũng đã gần sát giờ cơm trưa. Mang theo cái bụng rỗng tôi lảo đảo quanh hồ nước, bỗng từ xa tôi thấy thấp thoáng một con mẹ đang đứng sát vào lan can. Ôi giời! Hình như con mẹ đấy định tự tử. Thế là chẳng màng cái bụng đang réo inh om tôi chạy xồ đến chỗ con bé, ôm bụng nó kéo về phía sau. Mà con bé đúng khỏe, nó vẫn còn vịn lấy thành lan can, khiến tôi mệt gần chết.

"Buông tôi ra. Anh làm cái quái gì thế?"

"Này, cô chết đi như thế cũng có ích, nhưng mà đừng chết trước mặt tôi."

"Anh nói cái mẹ gì thế?"

Cuối cùng thì tôi cũng lôi được con bé ra xa hồ nước, mặt ả đỏ bừng bừng, hai mắt long sòng sọc, ả nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức. Mẹ kiếp! Làm phúc mà phải tội. Không nhận được lời cảm ơn nào thì thôi, lại còn phải thưởng thức cái mặt phồng như cái bánh bao nướng của con mẹ trước mắt, đến nhục.

Tôi vịn tay vào ghế gần đó, thở hồng hộc như chó chết, sáng giờ chưa có gì bỏ vào mồm đã đành, lại còn phải vật nhau với con mẹ trước mặt. "Này, từ sau cô mà tự tử, thì kiếm chỗ nào kín kín mà nhảy. Gặp cô em trong hoàn cảnh này, không cứu thì bảo mình hèn, mà sĩ song thì mệt đéo chịu được."

"Đồ thần kinh! Ai nói với anh tôi tự tử?" Con nhỏ gân cổ lên cãi. Giờ tôi mới để ý, con bé cũng thuộc dạng xinh xắn, khỏe khoắn, tươi tắn đáo để. Tôi rướn thẳng lưng, lên giọng với nó.

"Cô không tự tử thì lúi húi ở đó làm cái gì?"

"Mẹ kiếp!" Con bé rít lên, rồi lại quanh quẩn cạnh mấy cái thanh chắn ở gần hồ. Bỗng tôi thấy khoái con bé này đáo để. Rất thú vị.

"Này!" Tôi vỗ đánh bốp vào vai ả, làm ả giật bắn người hét om lên, xém chút nữa thì tôi lộn cổ xuống hồ.

"Đồ điên!" Con bé lại quạt vào mặt tôi. Không sao, Min Yoongi đây rộng lượng không chấp hạng ăn suồng nói sã như nàng. Tôi tính trêu nàng chút đỉnh.

"Này cô em cho anh hỏi. Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?"

Con bé quay phắt lại, trợn mắt với tôi. "Anh hỏi thì tôi xin thưa. Vườn hồng chưa có, nhưng không cho vào." Ối giời. Con bé đáo để thật. Tôi bỗng thấy quý nàng ghê gớm.

Taegi | Luật giao thông đường bộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ